Giang Tiên Cư, dưới lầu.
Lý Mộc Tuyết kéo cửa sau Mercedes, ưu nhã cất bước đi ra.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, áo khoác màu trắng sữa, mái tóc dài hơi cuộn lại rung nhẹ trong gió thu.
Cả người lộ ra vẻ vô cùng đoan trang và có khí chất.
Nhìn số tiền thanh toán, khóe mắt nàng nhảy lên một cái.
Xe sang thật mẹ nó đắt.
Chỉ 10 km, vậy mà mất tận 120 đồng.
“Mộc Tuyết, cô đến rồi.”
“Sau này có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ qua đón cô.”
Lý Mộc Tuyết chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng vén tóc mai: “Trương Dược, Triệu Tư Minh, cảm ơn hai người đã xuống đón tôi.”
“Không có gì, uống rượu hơi nóng, xuống hóng gió thôi.” Trương Dược tràn đầy tươi cười.
“Đúng vậy, ngoài này rất mát mẻ.” Triệu Tư Minh nhìn phong thái yểu điệu của Lý Mộc Tuyết, trong mắt cũng mang theo vẻ nóng bỏng.
Công ty khống chế cổ phần Tự Nhiên cũng có một ít nhân viên xinh đẹp, nhưng xuất chúng như Lý Mộc Tuyết thì rất ít.
Hơn nữa, nghe nói Lý Mộc Tuyết là nhân viên nghiên cứu và điều tra do tư bản Tĩnh Ngộ cắt cử xuống.
Trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người khỏi chê, độc thân, bối cảnh cứng.
Cộng thêm khí chất cao quý lãnh diễm, nên rất được hoan nghênh ở công ty.
Trương Dược nhiệt tình dẫn đường: “Mộc Tuyết, chúng ta ở phòng 308, món ăn đã đủ rồi, chỉ chờ cô thôi.”
Lý Mộc Tuyết thản nhiên như không, nhẹ nhàng đưa chiếc túi Hermes đến trước người.
“Mời vào mời vào.” Trương Dược đẩy cửa phòng, nói to: “Mọi người yên tĩnh một chút, Mộc Tuyết đến rồi.”
Hơn mười nam nam nữ nữ ở đây đều dừng lại, đưa mắt nhìn ra cửa.
Cộc cộc… âm thanh giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên.
Lý Mộc Tuyết thướt tha đi vào trong.
Nàng trang điểm theo phong cách Hàn.
Đi giày cao gót, cao khoảng 1m77.
Dáng người lồi lõm, đôi chân dài tinh tế trắng nõn, phối hợp với dung mạo tinh xảo, cao ngạo và lạnh lùng.
Toàn thân gợi cảm lại không mất phong cách, cực kỳ xinh đẹp.
Lý Mộc Tuyết tự nhiên ngồi xuống vị trí tốt nhất.
Nhẹ nhàng đặt chiếc túi Hermes lên bàn cơm, trên mặt cố gắng duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Những người khác cũng không cảm thấy gì không đúng.
Lý Mộc Tuyết mặc dù chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng ai cũng biết nàng có bối cảnh rất cứng.
Ngay cả tổng giám đốc của công ty cũng phải khách khí với nàng.
Huống chi làm đám nhân viên bình thường như họ.
Trong mười đồng nghiệp ở đây, chức vị cao nhất chính là giám đốc đầu tư như mấy người Trương Dược và Triệu Tư Minh.
Những người còn lại, phần lớn là trợ lý và nhân viên nghiên cứu và điều tra.
Tuy nhiên, mấy giám đốc đầu tư như bọn họ, càng giống với chuyên gia phân tích hơn.
Họ chỉ phụ trách chỉnh lý tài liệu và sàng chọn khi mới tiếp xúc với hạng mục.
Sau đó đưa lên ủy ban của công ty, hạng mục có được duyệt hay không, bọn họ không có quyền quyết định.
Đây cũng là vì sao Lý Mộc Tuyết có can đảm phô trương như ậy.
Nếu như đối mặt với tổng giám đốc và quản lý cấp cao của công ty, nàng khẳng định sẽ khiêm tốn hơn.
Dù nàng cũng chỉ là người dựa vào quan hệ, chứ không có năng lực gì đáng nói.
Nếu như bị những lãnh đạo kia an bài công việc gì đó, nàng đại khái là sẽ lộ tẩy.
“Mộc Tuyết, cô uống gì, nước trái cây, rượu vang, bia… cái gì cũng có.” Trương Dược lại gần hỏi.
Lý Mộc Tuyết cười nói: “Tôi uống nước trái cây là được, cảm ơn.”
Nếu uống rượu vào, chỉ sợ không quản được miệng, không cẩn thận nói nhầm thì chết.
Nữ giám đốc đầu tư Kiều Á Bân ở bên cạnh chú ý đến chiếc túi xách trước người Lý Mộc Tuyết, kinh ngạc nói: “Mộc Tuyết, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là Hermes Constance?”
Mấy cô gái còn lại đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Tiền lương và đãi ngộ của họ rất tốt, lại đi làm ở xí nghiệp lớn, khó tránh khỏi ganh đua so sánh, bình thường cũng hay nghiên cứu các loại hàng hiệu.
Tự nhiên biết chiếc túi xách này.
Lý Mộc Tuyết nhướng mày, khóe mắt có chút vui vẻ.
“Cuối cùng cũng có người biết hàng nhảy ra! Không uổng công mình lắc lư lâu như vậy.”
Nàng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Là Hermes Constance 19 màu trắng sữa, chủ yếu là thích cái khóa chụp của nó, rất có cảm nhận.”
Có cô gái hiểu việc hâm mộ nói: “Chiếc túi này phải 120.000 nha? Cộng thêm vỏ ngoài 110.000, vậy phải 230.000. Mộc Tuyết quá giàu rồi!”
Khóe miệng Lý Mộc Tuyết lập tức cong lên, đôi chân dưới bàn cũng đung đưa qua lại.
Ra vẻ lạnh nhạt nói: “Cũng bình thường, đúng lúc muốn mua mấy bộ quần áo, thuận tay góp cho đủ số.”
Đây là lời Lý Nhã Lỵ nói khi đó, làm nàng hâm mộ đến không chịu nổi.
Lúc này mang ra trang bức, quả nhiên là sung sướng.
Trà trộn trong ‘nhóm danh viện’ nhiều năm, Lý Mộc Tuyết biết rất nhiều chiêu trò, rất hiểu cách đóng gói bản thân.
Đám nam đồng nghiệp không hiểu lắm, nhưng nghe thấy 230.000 thì vẫn bị dọa sợ.
Tiền lương của họ đúng là rất cao, một năm cũng khoản 200.000, 300.000.
Đặt ở Yến Thành, cũng coi như là đám người có thu nhập cao.
Nhưng mua một cái túi hết 230.000, vậy thì đúng là quá xa xỉ.
Tuy nhiên, đám người độc thân ở đây lại càng động lòng hơn.
Một ‘bạch phú mỹ’ gợi cảm xinh đẹp như vậy, nếu như có thể bắt được, vậy thì đời này đáng giá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí càng nhiệt liệt hơn, đám người đều lấy Lý Mộc Tuyết làm trung tâm trò chuyện, thỉnh thoảng mới nói chuyện công việc và hộ khách.
Bất kể là nam hay nữ, thì đều hết sức khách khí với nàng.
Tuy nhiên, chỉ cần nói đến công việc, Lý Mộc Tuyết lại bắt đầu cúi đầu ăn uống.
Nàng cũng tự hiểu lấy mình, nói chuyện với những người tốt nghiệp ở các đại học danh tiếng này, rất dễ lộ tẩy.
Trương Dược uống vài chén rượu, sắc mặt hơi đỏ lên, lấy can đảm nói: “Mộc Tuyết, tôi thấy cô không lái xe tới, hay là lát nữa tôi gọi lái xe, tôi đưa cô về nhà?”
Triệu Tư Minh lập tức xen vào: “Lão Trương, chiếc xe cũ của ông ngồi rất cứng, không thoải mái. Hay là ngồi xe tôi nhé, tôi vừa mua A6L…”
Lý Mộc Tuyết từ chối: “Không cần, tôi ở ngay khu Cầu Tây này, lát nữa bắt xe về là được.”
Kiều Á Bân nhìn ra ý của nàng, cười nói: “Hay là ngồi xe tôi đi, tôi cũng ở khu Cầu Tây này, đúng rồi Mộc Tuyết, cô ở tiểu khu nào?”
Lý Mộc Tuyết nhấp một hớp nước trái cây, bình tĩnh nói: “Thịnh Nguyên Danh Dinh, không biết có tiện đường không?”
Hiện trương lập tức yên tĩnh lại.
Tổng bộ của công ty nằm ngay khu Cầu Tây này, nên rất nhiều người đều ở quanh công ty.
Đối với khu biệt thự cao cấp này, tự nhiên là đã từng nghe thấy.
Mặc dù đã xây xong từ lâu, nhưng phẩm chất vẫn rất cao.
“Thịnh Nguyên Danh Dinh! Đây chính là căn cứ của người giàu nha.”
“Đúng vậy, tôi thường xuyên lái xe qua đó, bên trong rất đẹp.”
“Hâm mộ thật, Mộc Tuyết, có phải nhà cô rất rộng không?”
Lý Mộc Tuyết mở đôi môi nở nang, ăn một chút, lại lau miệng.
Bình tĩnh nói: “Cũng được, căn nhà kia của tôi, nếu không tính vườn hoa và đình viện, thì khoảng hơn 600 mét vuông, ở thì rất thoải mái, chỉ là quán lý hơi phiền.”
Đám đồng nghiệp không hẹn mà cùng yên lặng.
Tất cả đều bị dọa sợ.
Đây rốt cuộc là gia đình gì chứ?
Có người lập tức tâng bốc: “Có thể ở nơi đó, đều là không phú thì phú.”
Mọi người đều phụ họa theo, loại ‘bạch phú mỹ’ đỉnh cấp này, đúng là rất hiếm thấy.
Liên hoan được một nửa, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.
Kiều Á Bân đứng lên đề nghị: “Chúng ta chụp một tấm ảnh đi, tôi gửi vào trong nhóm, quay đầu xin công ty thanh lý phí teambuilding.”
Công ty mỗi tháng đều có teambuilding, hơn nữa chi phí còn rất phong phú.
Nhân viên phục vụ cầm điện thoại, chụp cho mọi người một kiểu ảnh.
Kiều Á Bân cầm điện thoại xem, liền gật đầu hài lòng.
Trực tiếp gửi vào trong nhóm.
Còn viết: “Bộ phận đầu tư mạo hiểm đang teambuilding ở Giang Tiên Cư, happying!”