Ngày 24 tháng 10 năm 2022, trời nhiều mây, nhiệt độ thấp nhất 9 độ C.
Nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc đi xa, Lý Mộc Tuyết ngồi dậy từ trên giường.
Bước nhanh ra cửa sổ, kéo màn cửa, đưa mắt nhìn chiếc Porsche rời đi.
Lại đưa tay sờ sờ bắp đùi của mình.
Nơi đó tựa như còn có một bàn tay đang gảy đàn, khiến nàng toàn thân vô lực.
Tình cảnh ngày hôm qua, khiến nàng cảm thấy động tâm chưa từng có.
Đường Tụng kiss, nàng lấy dũng khí hôn lại, cùng với cảnh mập mờ như có như không trong xe.
Dưới các loại kích thích, tối hôm qua nàng đã tấn thăng lên làm ma pháp sư.
Khóe miệng nàng nhịn không được mà cong lên, nhìn đồng hồ.
8 giờ đúng.
Nàng vội vàng chạy đi rửa mặt, trang điểm, thay quần áo công sở, rồi bước nhanh xuống lầu.
Trước khi đi làm, nhất định phải chuẩn bị bữa sáng cho Lỵ Lỵ.
Mặc dù hôm nay Lỵ Lỵ nhất định sẽ dậy muộn, dù sao hôm qua cũng giày vò cả đêm, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.
Đi vào phòng bếp, liếc mắt đã thấy hai phần bữa sáng được giữ ấm.
Nàng biết Đường Tụng có thói quen rèn luyện buổi sáng, chắc là thuận tiện mua luôn.
Mặc dù là dính ánh sáng của Lỵ Lỵ, nhưng nàng vẫn thấy rất vui vẻ.
Cầm một phần, bước nhanh đến bàn ăn.
Bước chân nhẹ nhàng như đang khiêu vũ.
Lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh, chia sẻ vào ‘nhóm danh viện’.
“Sáng sớm đã được ăn bữa sáng do bạn trai chuẩn bị! Hạnh phúc!”
Trang bức trong hiện thực không dễ, trên internet thì không chậm trễ.
Mới chia sẻ không lâu, đã có không ít người trả lời.
Nhưng đại đa số là quan tâm đến hoàn cảnh nơi này.
Bàn gỗ cao cấp rộng rãi khí thế, cửa sổ sát đất khổng lồ.
Lý Mộc Tuyết lộ ra nụ cười thắng lợi, cất điện thoại, rồi bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.
Bắt xe đến công ty, ngồi vào vị trí của mình.
Mở laptop.
Ra vẻ đang xem tin tức kinh tế tài chính, thuận tay mở phần mềm cổ phiếu, chuẩn bị sẵn sàng thao tác.
Nàng chỉ đầu tư 30.000 vào đây, trước mắt chỉ còn 27.000.
Cũng may là quỹ đầu tư hơn 100.000 ở bên ngoài hồi máu lại, tóm lại là không thua bao nhiêu.
Nhưng tâm trạng của nàng rất tốt, không để ý đến những thứ này.
“Mộc Tuyết, chào buổi sáng.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua, lại chào hỏi nàng, ánh mắt đều hơi kỳ dị.
Lý Mộc Tuyết bình tĩnh gật đầu, không vì chuyện ngày hôm qua mà thay đổi gì.
Da mặt của nàng đã được rèn luyện đến mức cứng rắn không thể phá.
9 rưỡi, bắt đầu phiên giao dịch.
Lý Mộc Tuyết tràn đầy phấn khởi, chú ý đến xu thế của mấy loại cổ phiếu mà mình mua.
Không biết từ lúc nào, Trương Dược đã đứng cạnh nàng, do dự một lúc lâu.
Nói với giọng khô khốc: “Mộc Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lý Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đầy tơ máu và khuôn mặt tiều tụy của Trương Dược.
Nàng rất bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì với lãnh đạo, anh cũng không cần đến làm phiền tôi.”
Nói xong, liền lấy tai nghe bluetooth ra, đeo lên rồi mở nhạc.
Đường Tụng muốn nhằm vào Trương Dược, Trương Dược trốn được sao?
Nàng có thể nhận được đãi ngộ như vậy ở công ty, hoàn toàn là vì vị luật sư La kia và Đường Tụng.
Ngoại trừ trang bức ra, thì nàng chưa từng làm gì quá đáng ở công ty, cũng không nghĩ đến lợi dụng chút quyền lợi này để mưu lợi.
Nàng và lãnh đạo công ty không liên hệ nhiều, thậm chí còn không nói được mấy câu.
Trương Dược hoàn toàn không phân biệt được nặng nhẹ.
Không đi tìm Đường Tụng, quỳ xuống cầu xin tha thứ, tìm mình làm gì?
Nghe thấy Lý Mộc Tuyết nói vậy, Trương Dược rốt cuộc cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Nhưng trong lòng vẫn thấy rất hoang mang.
Đại khái là sợ hãi, chẳng may Đường Tụng quen biết Nhậm tổng thật thì sao?
Thời gian trôi qua.
Trương Dược vẫn luôn lo sợ bất an, lo lắng chờ đợi, mãi đến 2 giờ chiều, vẫn không nhận được thông báo gì.
Hắn lập tức yên lòng, toàn thân như có sức sống.
“Quả nhiên, tên oắt con kia chỉ hù dọa mình!”
Trương Dược lại nhìn về phía Lý Mộc Tuyết, vẫn thấy không cam tâm.
Trước là Bạch Hiểu Manh, giờ là Lý Mộc Tuyết.
Sao cảm giác đi đâu cũng gặp tên oắt kia!
Khi hắn đang tự hỏi nên làm gì để trả thù đối phương, thì đồng nghiệp Trần Linh Kiệt gõ gõ bàn của hắn.
Nhỏ giọng nói: “Trương Dược, Nhậm tổng gọi cậu lên văn phòng.”
Nghe vậy, Trương Dược lập tức lạnh cả người.
Một cảm giác mất trọng lượng đánh tới, làm cho hắn lảo đảo.
Cả người và ghế trực tiếp ngã lăn ra đất.
Mắt kiếng gọng vàng rơi trên đất.
Đám đồng nghiệp chung quanh lập tức ném ánh mắt qua, suy đoán có phải là có quan hệ với thanh niên tối qua hay không.
Trần Linh Kiệt vội vàng đỡ Trương Dược lên, khó hiểu nói: “Không sao chứ?”
Trương Dược bắt lấy tay Trần Linh Kiệt, lắp bắp hỏi: “Nhậm tổng… tìm… tìm tôi làm gì?”
Trần Linh Kiệt lắc đầu: “Cậu đi qua thì biết, tôi không rõ lắm.”
Trương Dược còn muốn hỏi gì đó.
Trần Linh Kiệt đã giục: “Đừng để lãnh đạo chờ lâu, lát nữa Nhậm tổng còn có họp.”
Trương Dược cúi người nhặt kiếng, run rẩy đeo lên, kéo bước chân nặng nề đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Trương Dược rời đi, đám đồng nghiệp chung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Lý Mộc Tuyết mỉm cười, biết đây là Đường Tụng ra tay.
Cốc cốc cốc…
“Mời vào!”
Trương Dược đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói: “Nhậm tổng, ngài tìm tôi?”
Nội tâm hắn vẫn ôm một tia may mắn, có lẽ không phải như mình suy đoán thì sao?
Nhậm Thành Minh nhìn chằm chằm Trương Dược, cười ha ha nói: “Tiểu Trương, cậu vào công ty được hai năm rồi nhỉ?”
“Đã hai năm bốn tháng rồi.” Trương Dược vội vàng trả lời.
“Cậu biểu hiện rất không tệ, bằng cấp và năng lực làm việc đều rất xuất sắc.”
Nghe vậy, Trương Dược giật mình, ngừng thở.
Lời ngày nghe giống như đang khen, nhưng hắn biết tính cách của Nhậm tổng, rất ít khi khen cấp dưới như vậy.
Nói những lời này, đại khái là để làm nền.
Nhậm Thành Minh lại nói: “Đoạn thời gian này, công ty chúng ta nhận được hai hạng mục, cảm giác rất có tiềm lực, chuyện này giao cho cậu phụ trách. Hai công ty này ở bên tỉnh Tân, cậu chuẩn bị một chút, ngày mốt lên đường.”
“Đi qua trước làm phân tích, báo cáo lần đầu cho hạng mục. Đúng rồi, tôi cũng tăng chỉ tiêu cho cậu. Đây là coi trọng cậu, chỉ cần cần hoàn thành chỉ tiêu, chức vị của cậu có thể tăng lên một cấp.”
Nghe vậy, mặt Trương Dược đã biến thành màu đen.
Tỉnh Tân nằm ở phía Tây Bắc, cách tỉnh Yến hơn 2000 km.
Đến giờ, công ty vẫn chưa từng phát triển nghiệp vụ qua bên đó.
Hắn lập tức đoán được nguyên nhân, đưa tay tiếp nhận chỉ tiêu do Nhậm Thành Minh đưa qua.
Tất cả các hạng chỉ tiêu đều tăng lên rất nhiều.
Mấu chốt là hắn phải đi công tác ở tỉnh Tân.
Hắn căn bàn là không tiếp xúc được với hạng mục gì ở đó, rất khó làm ra thành tích.
Không lâu sau, hắn sẽ bị công ty giảm biên chế một cách danh chính ngôn thuận.
Như vậy, dù hắn đến công ty đòi bồi thường.
Thì cũng nhận được lý do là: Bởi vì năng lực làm việc của nhân viên không xứng chức, không thể đảm nhiệm công việc.
Nghĩ vậy, Trương Dược đã chảy mồ hôi lạnh.
Giãy dụa một lúc lâu, hắn gian nan mở miệng: “Nhậm tổng, tôi trở về sẽ viết đơn từ chức.”