Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Hơi Say

Chương 340: Hơi Say Chương 340: Hơi Say

Thấy đạt được mục đích, Đường Tụng cũng không còn tâm tư chờ ở đây nữa.

Hắn lộ nụ cười ấm áp với Trương Dược, giọng nói thành khẩn: “Giám đốc Trương, mấy lời lúc nãy của tôi là nghiêm túc. Hoàn cảnh kinh tế bây giờ không lạc quan, xin việc càng ngày càng khó, tuyệt đối đừng kéo dài. Có thời gian thì tranh thủ tìm việc đi, chúc anh tìm được công việc mới.”

Lại nghe thấy Đường Tụng nói lời này, nhưng lần này Trương Dược lại sợ hãi.

Nếu Đường Tụng quen biết Lý Mộc Tuyết, vậy đúng là có năng lực làm như vậy.

Chỉ cần Lý Mộc Tuyết nói một tiếng với lãnh đạo công ty, vậy mình đại khái là sẽ bị đuổi.

Có thể trở thành giám đốc đầu tư của công ty Tự Nhiên, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Tuyệt đối không muốn mất đi chức vị này.

Hắn vội vàng tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: “Mộc Tuyết, chúng ta dù sao cũng là đồng nghiệp, coi như tôi và Đường Tụng có chút mâu thuẫn, thì đó cũng là chuyện của hai chúng tôi, hi vọng cô không nên đưa vào công việc.”

Lý Mộc Tuyết không trả lời, chỉ nhìn về phía Đường Tụng, dáng vẻ như nghe anh hết.

Đinh linh linh… tiếng chuông vang lên.

Đường Tụng nghe máy, là lái thuê gọi đến.

Hẹn nơi gặp mặt, cúp máy.

Đường Tụng mỉm cười với Trương Dược, nhưng cũng không nói gì.

Vỗ vỗ eo thon của Lý Mộc Tuyết, nói khẽ: “Tôi phải đi.”

Nói xong, hắn thuận thế thả tay ra.

Lý Mộc Tuyết chợt cảm thấy mất mát.

Nàng cắn cắn môi dưới, trực tiếp ôm lấy tay Đường Tụng.

Tiến đến bên tai Đường Tụng, thận trọng nói: “Đường Tụng, nếu tiện đường thì đưa tôi về Thịnh Nguyên Danh Dinh đi nhé? Thật ra Lỵ Lỵ đang học tập tư thế thứ tư và năm, anh có thể đi thử một chút.”

Đường Tụng cảm nhận được bộ ngực sung mãn của nàng, gật đầu nói: “Cũng được!”

Nghe thấy câu trả lời, Lý Mộc Tuyết lập tức mặt mày hớn hở.

Chạy chậm đi gần cửa sổ.

Mặc áo khoác, đeo túi xách, tạm biệt đám đồng nghiệp, rồi vội vàng trở lại bên cạnh Đường Tụng.

“Lớp trưởng, lão Hạ, Trạch Châu… Tôi về trước nhé, rảnh rỗi lại tụ tập.” Đường Tụng lên tiếng chào hỏi mấy người bạn học, cũng không để ý Lý Nhất Hàng.

Lý Vũ Bình mím môi một cái, nhìn Lý Mộc Tuyết xinh đẹp gợi cảm bên cạnh hắn, vẫn có chút không dám tin.

Một mỹ nhân băng lạnh lùng có tiếng của công ty, lại trở nên ngoan ngoãn như vậy khi đứng trước mặt Đường Tụng.

“Tiểu Tụng, ông không thành thật nha! Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà không nói cho bọn tôi biết.” Hạ Minh vỗ vỗ vai hắn, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Lý Mộc Tuyết dù sao cũng là người mẫu, tỷ lệ dáng người cực đẹp.

Cộng thêm hôm nay ăn diện, trang điểm xinh đẹp, ra sức tạo hình tượng, nhìn rất hoàn mỹ.

“Đúng vậy! Tiểu Tụng, diễm phúc không cạn nha.”

“Khi nào kết hôn nhớ báo một tiếc, tôi sẽ làm phù rể cho ông.”

Những người khác cũng phụ họa theo, thái độ và xưng hô càng thân mật hơn.

Xã hội bây giờ rất thực tế, biết Đường Tụng xưa đâu bằng nay, bọn họ lập tức nhiệt tình hơn hẳn.

Một vị bạn học cũ có quan hệ và địa vị, tuyệt đối có thể giúp được rất nhiều trong thời khắc mấu chốt.

Lý Mộc Tuyết đỏ mặt, kích động đến run rẩy.

Trở thành bạn gái của Đường Tụng, chỉ nghĩ thôi là đêm nay đã không thể say giấc rồi.

Coi như chỉ là bị bạn học của hắn hiểu lầm, nàng cũng rất kích động.

Đường Tụng mỉm cười, giải thích: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”

Lý Mộc Tuyết hơi cứng lại, không lo được nỗi mất mát trong lòng, tranh thủ giải thích: “Tôi đúng là không phải, tôi chỉ là… chỉ là…”

Nàng chần chờ, không biết mình là gì.

Bạn thân của bạn gái? Như vậy người khác sẽ thấy Đường Tụng thế nào?

Bạn tốt? Nàng cũng không dám tự nhận là bạn tốt, hai người còn không có wechat kìa.

Số điện thoại của Đường Tụng, còn là nàng lấy từ chỗ Lỵ Lỵ.

Khi đó nghĩ sau này chẳng may gặp phải chuyện gì không giải quyết được, thì sẽ gọi điện xin giúp đỡ.

Cũng thông qua số điện thoại để tìm wechat của hắn, nhưng tiếc là không dám gửi lời kết bạn.

Đường Tụng nhìn Lý Mộc Tuyết, cười nói: “Cô ấy xem như là bạn tốt đi.”

Lý Mộc Tuyết nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, giống như được rót sức sống.

Nhìn thẳng vào Đường Tụng.

Đám người Hạ Minh lập tức hiểu

Khá lắm! Thì ra chỉ là lốp xe dự phòng của ông?

Đường Tụng không nói gì nữa, quay người đi ra cửa.

Lý Nhất Hàng thấy Đường Tụng từ đầu đến cuối đều không để ý đến mình, sắc mặt rất xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến công ty sắp đóng cửa của mình, hắn vẫn khẽ cắn môi đi theo.

Mặt đầy thân thiện nói: “Bạn học, quay đầu tôi sẽ sửa sang lại tài liệu rồi gửi cho ông. Hạng mục của công ty tôi rất có tiềm lực, ông phải cân nhắc thêm nha.”

Đường Tụng không trả lời, vẫn bước ra ngoài cửa.

Những người khác nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy mặt Lý Nhất Hàng có hơi đen.

Lại lo lắng bọn họ xảy ra xung đột, nên vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài bãi đỗ xe.

Đường Tụng mở cửa sau xe, ra hiệu Lý Mộc Tuyết vào trước.

Lý Mộc Tuyết nhìn thanh niên đẹp trai mở cửa giúp mình, cảm nhận được ánh mắt như có như không ở chung quanh.

Tâm trạng tốt đến cực điểm, nàng chưa được hưởng loại đãi ngộ này bao giờ.

Nàng thở sâu, xoay bờ mông, dùng tư thế ưu nhã nhất có thể để ngồi vào.

Đường Tụng lại nói tạm biệt với mấy người bạn, lúc này mới lên xe.

Ông ông… khởi động xe, đèn sáng lên.

Thân xe đen tuyền lập tức chui vào trong bóng đêm, tụ hợp vào dòng xe cộ.

Nhìn chiếc Porsche đi xa, Lý Nhất Hàng nắm chặt nắm đấm.

Hạ Minh chép miệng một cái, cảm khái: “Xem ra Tiểu Tụng phát đạt rồi, chiếc Panamera này phải 3,4 triệu nhỉ? Quá giàu!”

Những người khác đều tỏ vẻ phức tạp, ý thức được người bạn học cũ này xưa đâu bằng nay.

Xuyên qua cửa sổ trong khách sạn, đám đồng nghiệp chú ý đến Lý Mộc Tuyết cũng thở dài.

Rất nhiều nam đồng nghiệp có ý với Lý Mộc Tuyết cũng từ bỏ.

Có mấy người quan hệ không tệ với Trương Dược thì xông lên hỏi thăm.

Trương Dược hoàn toàn không có tâm tư trả lời, chỉ thấy đầu óc rối bời.

Ý thức được mình khả năng cao là sẽ bị đuổi.

Hắn đã tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt đến khác thường, cả người hơi lảo đảo.

Đường Tụng nhắm mắt dựa vào ghế da.

Hôm nay uống ít không rượu, cũng may là thể chất tốt, cộng thêm ‘đan giải rượu’, nên chỉ hơi say.

Lý Mộc Tuyết ở bên cạnh thì ngồi thẳng tắp, thỉnh thoảng lại liếc trộm Đường Tụng.

Đường Tụng đeo kính đen, ít đi vài phần lăng lệ và thâm trầm.

Lý Mộc Tuyết rất sợ đôi mắt của Đường Tụng, luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa các loại ý vị phức tạp.

Đường Tụng của giây phút này, càng giống với một người thanh niên ở độ tuổi này hơn.

Đột nhiên, Đường Tụng mở mắt ra, hai người nhìn vào mắt nhau.

Lý Mộc Tuyết hơi đỏ mặt, kinh hoàng mà chuyển ánh mắt đi.

Hai tay nắm chặt giữa hai đùi.

Đường Tụng mỉm cười, hỏi: “Sao cô lại đi cùng nhân viên công ty Tự Nhiên?”

Lý Mộc Tuyết hơi bối rối, yếu ớt giải thích: “Tôi… tôi nhờ quan hệ vào công ty, hôm nay là liên hoan giữa đồng nghiệp.”

Đường Tụng phát giác được chút không đúng trong đó, nhưng cũng không truy vấn.

Mỗi người đều có bí mật riêng, huống hồ hắn và Lý Mộc Tuyết cũng không tính là quá thân.

Cùng lắm thì cũng chỉ nhìn thấy nàng không mặc quần áo thôi.

Ngửi ngửi mùi thơm ngào ngạt trên người nàng, hồi tưởng tràng cảnh làm phép khi đó.

Dưới cơn say, liền đặt tay phải lên cái đùi trơn nhẵn của nàng.

Lý Mộc Tuyết run lên, sống lưng thẳng tắp lập tức cong xuống.

Toàn thân bất lực dựa vào ghế, hai chân hơi mở ra.

Tay trái Đường Tụng ấn một nút, cửa kính kéo xuống một khe.

Gió thu lập tức chui vào.

Hắn hơi híp mắt, nhìn cảnh đêm mê loạn bên ngoài.

Miệng ngâm nga bài hắn, ngón tay phải nhẹ nhàng nhảy lên theo giai điệu.

Bình Luận (0)
Comment