Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Sao Biến Hình Rồi?

Chương 339: Sao Biến Hình Rồi? Chương 339: Sao Biến Hình Rồi?

Ban đầu, Lý Mộc Tuyết còn hơi sợ hãi.

Dù sao nàng cũng không nói với Đường Tụng về chuyện mình vào làm ở công ty khống chế cổ phần Tự Nhiên.

Hôm nay đồng nghiệp liên hoan, lại muốn trang bức một phen, lấp đầy lòng hư vinh của mình.

Vì thế còn tạo ra một đống lời nói dối, tạo ra một hình tượng hư vô mờ mịt.

Hết lần này đến lần khác, lại bị Đường Tụng gặp được.

Hơn nữa, hắn còn đi cùng Lý Vũ Bình phòng hành chính, còn quen biết Trương Dược.

Bị hắn tóm tại trận, nàng xấu hổ gần bằng lúc bị hắn bắt gặp đang làm phép.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng cho việc hình tượng sụp đổ.

Không ngờ hắn lại cho nàng một nụ hôn ôn nhu dịu dàng.

Nhất là cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay sau lưng.

Đôi mắt nàng trợn tròn, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.

Còn mẹ nó có chuyện tốt này?!

Nàng vô thức đưa tay lên, sờ sờ vào vị trí bị hôn.

Muốn hồi ức lại tư vị bất ngờ anfy.

Đáng tiếc là như Trư Bát Giới ăn nhân sâm.

Quá nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Trong đại sảnh vẫn ồn ào náo động như cũ, nhưng khu vực chỗ bọn họ lại rất yên tĩnh.

Mấy người bạn học sua lưng Đường Tụng đều hai mặt nhìn nhau.

Lư Chí Bằng đưa tay lên, giọng nói khô cằn: “Chuyện này… tôi không uống say nên hoa mắt đâu nhỉ? Sao tôi lại thấy Đường Tụng ôm vị ‘bạch phú mỹ’ kia, còn hôn nữa?”

“Mỹ nữ kia là bạn gái của Đường Tụng?”

“Khoan đã, bạn gái của Đường Tụng là đồng nghiệp của giám đốc Trương kia?”

“Tôi hơi loạn rồi.”

“Chuyện này…” Lý Nhất Hàng nghĩ tới điều gì đó, ý thức được có lẽ Đường Tụng mới nói thật.

Cô gái tên Lý Mộc Tuyết này, có địa vị không tầm thường ở công ty.

Đường Tụng có quan hệ thân mật như vậy, xem ra…

Đám đồng nghiệp của Lý Mộc Tuyết cũng ngây ngốc, rơi vào yên tĩnh.

Đường Tụng mặc áo phông, đeo kính đen.

Nhìn qua tràn đầy hơi thở tuổi trẻ, rất có cảm giác thân thiết, đúng là một soái ca.

Nhưng nhìn thế nào cũng giống như là một sinh viên đại học.

Mà Lý Mộc Tuyết thì ăn mặc thời thượng gợi cảm, trang điểm tinh xảo.

Cộng thêm hình tượng nàng tạo ra, khiến cho bọn họ có loại cảm giác như một ngự tỷ trưởng thành lãnh diễm.

Nhìn thế nào thì hai người cũng không hợp.

Coi như là đến với nhau, thì cũng là tổ hợp trai trẻ ấm áp như chó con và chị gái cao ngạo lạnh lùng.

Không ngờ Lý Mộc Tuyết lại như mèo con néo vào người, thật là khó tin.

Bởi vì uống nhiều rượu, Trương Dược vẫn còn hơi say, đầu óc choáng váng.

Nhìn thấy hành vi khiêu khích của Đường Tụng.

Hắn lập tức giật mình, tỉnh táo hơn phân nửa.

Môi hắn trắng bệch, nội tâm vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm vào Đường Tụng.

Giống như chú ý đến ánh mắt của Trương Dược, bàn tay để trên eo Lý Mộc Tuyết của Đường Tụng lại hơi di chuyển, thậm chí còn véo véo, có vẻ rất không an phận.

Trương Dược nhìn thấy tên loser mình ghét nhất, xem thường nhất, buồn nôn nhất, vậy mà lại đang khinh nhờn nữ thần của mình.

Giống như bị sỉ nhục, lập tức đỏ mặt kêu lên: “Đường Tụng, thả tay ra. Mộc Tuyết, cô bị tên này lừa rồi! Tên này là một tên loser nghèo hèn, sau khi thất nghiệp thì vẫn ăn không ngồi rồi.”

Nghe Trương Dược nói vậy, Lý Mộc Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Liếc nhìn Trương Dược đang tức hổn hển, kết hợp với lời nói vừa rồi.

Nàng lập tức đoán ra vài thứ.

Đồng nghiệp này có xung đột với Đường Tụng?

Mắt nàng đảo một vòng, đã hiểu ý vì sao Đường Tụng lại ôm lại hôn mình.

Nàng rất thông minh, rất nhanh đã có quyết đoán.

Liền dính sát vào người Đường Tụng.

Bởi vì giày cao gót, chiều cao của hai người không hơn kém quá nhiều.

Lý Mộc Tuyết lấy dũng khí, kiễng chân lên, hôn lên môi Đường Tụng một cái.

Cảm nhận hơi ấm trên người hắn, ngửi mùi trên người hắn.

Nhìn gương mặt thèm nhỏ dãi từ lâu, cả người nàng hơi mê say, không nỡ rời đi.

Nhịn không được mà đưa đầu lưỡi ra liếm liếm.

Cảm giác tê tê dại dại lan tràn toàn thân, hai chân Lý Mộc Tuyết như nhũn ra, hô hấp dồn dập.

Náng quá hạ lưu!

Nếu như hôn thật, vậy chẳng phải là trực tiếp ‘phun’!

Nhưng nàng vẫn biết nặng nhẹ, rất nhanh đã rụt về.

Đường Tụng hơi sững sờ, một cảm giác dị dạng xông lên đầu.

Phần môi nàng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, phối hợp với mùi thơm ngát trên người, dưới tình cảnh này lại trở nên vô cùng khiêu gợi.

Lý Mộc Tuyết cẩn thận hồi tượng lại cảm giác hôn môi vừa rồi.

Tiếp đó lại nói với Trương Dược: “Sao lời anh nói lại bẩn như vậy? Đường Tụng là loại người gì, tôi còn không hiểu hơn anh sao? Trong mắt tôi, trên thế giới này không có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn Đường Tụng.”

Trương Dược nhìn Lý Mộc Tuyết với vẻ không thể tưởng tượng nổi, đầu óc nổ đùng đùng.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ là mình đang nằm mơ.

Dùng súc véo tay mình, rõ ràng là rất đau.

Hô hấp trì trệ, chỉ cảm thấy tim như đao cắt.

Nữ thần Bạch Hiểu Manh của mình cũng vì Đường Tụng ‘quấy rối’ mà mất hi vọng.

Nữ thần đồng nghiệp vậy mà lại trở thành ‘liếm chó’ của Đường Tụng?

“Cô… Cô… Tên đó…” Sắc mặt Trương Dược đỏ lên.

Lý Mộc Tuyết trực tiếp ngắt lời: “Im miệng được không? Còn để tôi nghe thấy anh mắng Đường Tụng, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Nghe thấy nàng nói ngay thẳng như vậy, mọi người ở đây đều yên lặng.

Một giây trước vẫn là đóa hoa trên đỉnh núi tuyết, sao đột nhiên lại biến hình rồi.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lý Mộc Tuyết rất thản nhiên.

Nàng cũng không thật sự coi mình là ‘bạch phú mỹ’ gì cả.

Xét cho cùng, lực lượng của nàng đều đến từ Đường Tụng.

Nên liếm thì phải ra sức liếm, liếm thoải mái nhất mới tốt.

Nếu Đường Tụng có thể nằm xuống cho nàng liếm, nàng cam đoan mình có thể kiên trì một tiếng, miệng không ngừng nghỉ.

Có thể vì một người mẫu quèn như Lỵ Lỵ mà ném 20 triệu USD cho quỹ ủy thác.

Lại tặng biệt thự sang trọng.

Cộng thêm dáng người, khí chất và dung mạo của Đường Tụng, cộng thêm năng lực mạnh mẽ đến mức bất thường kia.

Còn rất quan tâm Lỵ Lỵ.

Dưới cái nhìn của nàng, người đàn ông như vậy là quá hoàn mỹ.

Lỵ Lỵ vẫn quá ngây thơ, căn bản là không biết đãi ngộ của mình hấp dẫn đến mức độ nào.

Có bao nhiêu người chỉ hận không thể thay vào đó.

Nếu Lỵ Lỵ còn không phát triển, không có cảm giác nguy cơ, sau này nhất định sẽ hối hận.

Nếu như nàng mà là Lỵ Lỵ.

Có lẽ ban đêm đi ngủ nàng cũng đang suy nghĩ, làm thế nào để nịnh nọt Đường Tụng, làm thế nào để gia tăng sức hấp dẫn của bản thân.

Đường Tụng ôm eo Lý Mộc Tuyết, rất hài lòng với biểu hiện của đối phương.

Mặc dù hắn không để Trương Dược vào mắt, nhưng thấy tên này nhảy nhót tưng bừng và đắc ý như vậy, hắn vẫn thấy hơi khó chịu.

Chơi đối phương một vố, quả thật là vui sướng hơn nhiều.

Cảm nhận được lực từ bàn tay trên eo, Lý Mộc Tuyết lập tức mừng rỡ.

Khóe mắt có chút sương mù.

Thân thể gợi cảm hơi vặn vẹo trong ngực hắn.

Cơ hội này, quá hiếm có!

Bình Luận (0)
Comment