Nghĩ tới đây, Lý Mộc Tuyết lấy một bao thuốc lá dành cho nữ và bật lửa từ trong túi Hermes.
Tiện tay rút một điếu thuốc rồi ngậm lên.
Lý Mộc Tuyết làm bộ thành thạo châm thuốc.
Bộ tổ hợp thuốc và lửa này là nàng mua khi đi chụp ảnh với đám chị em trong nhóm, mọi người đều mua nên nàng cũng mua theo.
Khi đó chủ yếu là để chụp ảnh, nàng cũng không hút được mấy điếu.
Chỉ là thỉnh thoảng lấy ra để làm màu thôi.
Bởi vì áp lực lớn, nên khá nhiều nữ lãnh đạo của công ty Tự Nhiên đều hút thuốc.
Có mấy cô gái thấy thế cũng lấy thuốc ra hút.
Lý Mộc Tuyết tựa vào cửa sổ, mái tóc dài choàng qua vai.
Giữa hàng lông mày là vẻ lạnh lùng xa cách, bình tĩnh lạnh nhạt.
Nàng đặt túi xách qua một bên.
Ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ồn ào náo động của thành thị, lại thở một hơi ra ngoài cửa sổ.
Từng sợi khói trắng tan ra trong bóng đêm.
Ngoài cửa sổ là ngựa xe như nước, bên trong đại sảnh là tiếng người ồn ào.
Nàng đứng ở giữa, tựa như đang ngăn cách giữa hai thế giới.
Đám người chú ý đến một màn này, đều cảm khái khí chất của nàng như đóa hoa trên đỉnh núi tuyết.
Trương Dược đang thanh toán nhìn thấy cảnh này, hai mắt sáng rực, trái tim đập thình thịch.
Nếu như có thể bắt được ‘bạch phú mỹ’ cao quý lãnh diễm này.
Vậy thì đó là loại trải nghiệm gì chứ?
Thật sự muốn biết Lý Mộc Tuyết sẽ biến thành dáng vẻ gì khi yêu đương.
…
“Tôi xuống tính tiền.” Lý Nhất Hàng nói một tiếng, rồi cất bước đi ra ngoài.
“Bữa này tôi mời.”
“Để tôi trả cho, lần trước Trạch Châu ông trả rồi.”
“Lần này đến lượt tôi, đừng ai tranh với tôi.”
Mấy bạn học đều biết tình hình kinh tế của Lý Nhất Hàng gần đây không tốt lắm, nên đều tranh đi trả.
Lý Vũ Bình kéo tay Đường Tụng, an ủi: “Chuyện hôm nay đừng để trong lòng, cậu ta đặt toàn bộ tài sản vào công ty, hiện giờ có hơi nghĩ quẩn, mấy ngày nữa sẽ tốt. Đến khi đó tôi lại tổ chức một buổi liên hoan, mọi người trải lòng là được.”
“Không cần, tôi không để trong lòng.”
“Vậy… ông quen Nhậm tổng của bọn tôi thật à?” Lý Vũ Bình do dự một lát, vẫn mở miệng hỏi.
Đường Tụng gật đầu, cười nói: “Bởi vì chuyện đầu tư mạo hiểm nên có chút qua lại, quan hệ coi như không tệ, sau này lớp trưởng gặp phải phiền phức gì, thì có thể tìm tôi.”
Lý Vũ Bình nhìn vị bạn học cũ này với ánh mắt phức tạp.
Thân là nhân viên của công ty, nàng tự nhiên hiểu sức nặng của Nhậm Thành Minh.
Có thể để Nhậm Thành Minh đối đãi trịnh trọng như vậy, thân phận của Đường Tụng nhất định không tầm thường.
So với vị bạn học cũ trong ấn tượng của nàng, Đường Tụng bây giờ ung dung và tự tin hơn rất nhiều.
Loại khí thế này, không chỉ là vượt qua một cấp độ so với bạn đồng lứa.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Tụng đứng lên, cùng Lý Vũ Bình đi ra ngoài.
…
“Nhất Hàng, kia không phải là giám đốc Trương sao?” Lư Chí Bằng vỗ vỗ vai Lý Nhất Hàng, chỉ về phía Trương Dược ở trước quầy.
Mấy người nghe vậy đều đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Trương Dược thanh toán xong, liền bước nhanh đến một bên.
Mấy người nhìn theo, lập tức nhìn thấy Lý Mộc Tuyết đang hút thuốc lá bên cửa sổ.
Lập tức bị cảnh này hấp dẫn.
“Là vị ‘bạch phú mỹ’ kia.” Lư Chí Bằng lại cảm thán một câu: “Khí chất quá tốt.”
“Nhìn là được rồi, loại phụ nữ này, cách chúng ta quá xa.”
Hạ Minh thu hồi ánh mắt, đi vào quầy thanh toán.
Đường Tụng đi xuống, đi đến bên cạnh mấy người bạn học.
Hắn đeo kính đen, khiêm tốn lại ôn hòa, cũng không tính là quá hấp dẫn ánh mắt.
Hắn đảo mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
(Có ảnh)
Lúc trước, Lý Mộc Tuyết đứng trước mặt hắn đều ra vẻ vâng lời, khéo léo, ngoan ngoãn. Hắn chưa từng thấy nàng phô trương như vậy.
Chung quanh nàng còn có không ít nam nữ ăn mặc ngăn nắp.
Trong đám người, Đường Tụng còn phát hiện ra Trương Dược.
Có thể là do uống nhiều rượu, mặt Trương Dược hơi đỏ, đang không ngừng nói gì đó với Lý Mộc Tuyết, dáng vẻ giống hệt một con ‘liếm chó’.
Lý Mộc Tuyết chỉ hút thuốc, cũng không để ý nhiều, dáng vẻ rất cao ngạo lạnh lùng.
Thấy cảnh này, Đường Tụng không khỏi bật cười.
Lý Nhất Hàng có tâm trạng cực kém, nghe thấy hắn cười liền nhướng mày: “Thế nào? Có chuyện gì mà cười đã như vậy?”
Đường Tụng cũng không để ý đến hắn, mà đi thẳng đến phía Lý Mộc Tuyết.
Hắn đột nhiên muốn chơi Trương Dược một vố.
Mấy người bạn học đầy giật nảy mình, cho là Đường Tụng muốn qua gây sự với Trương Dược.
Trương Trạch Châu kéo tay của hắn: “Đừng kích động.”
“Yên tâm, tôi chỉ gặp người quen, đi qua chào hỏi thôi.” Nói xong liền bước tiếp về phía đó.
Trong đám người, Trương Dược đã chú ý đến Đường Tụng.
Bởi vì uống nhiều rượu, Trương Dược cũng ngông hơn, biểu cảm nghiền ngẫm nói: “Sao thế? Muốn cầu xin à?”
Lý Mộc Tuyết đang hút thuốc cũng nhìn về phía bên này, lập tức nhìn thấy Đường Tụng.
Điếu thuốc trong tay trực tiếp rơi xuống đất, tóe lên từng tia lửa nhỏ.
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt nàng lập tức cứng lại.
Trong mắt tràn đầy bối rối, nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.
“Ném tàn thuốc linh tinh là không tốt.” Đường Tụng thản nhiên nói.
Lý Mộc Tuyết run lên, vội vàng dùng giày cao gót giẫm lên, sau đó cúi người nhặt lên.
Biểu cảm của nàng nơi cứng, toàn thân cũng cứng ngắc.
Gian nan mở miệng giải thích: “Tôi… bình thường tôi không hút thuốc.”
Mọi người chú ý đến một màn này đều ngây ngẩn cả người, không hiểu là chuyện gì.
Đường Tụng tươi cười, ngoắc tay với Lý Mộc Tuyết: “Đến đây.”
Lúc này Lý Mộc Tuyết đã không lo được đến hình tượng gì nữa, bước nhanh đến trước mặt hắn, nội tâm lo lắng đến cực điểm.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, tạo thành những âm thanh gấp rút.
Đường Tụng tiến lên nửa bước, ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, lại hôn lên mặt nàng một cái.
Sau đó nháy mắt mấy cái với Trương Dược.