Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Quần Áo Bó

Chương 345: Quần áo bó Chương 345: Quần áo bó

Triệu Hồng Cầm thấy dáng vẻ thẹn thùng của Trình Nhạc Nhạc, cười nói: “Không phải ngại, đầu tư vào bản thân tuyệt đối là có lời. Đường Tụng tốt với em như vậy, em cũng nên chiếu cố cậu ấy. Có cần chị dạy em vài chiêu không?”

Trình Nhạc Nhạc hơi động lòng, nhưng vẫn ngại không dám nói ra.

Triệu Hồng Cầm lập tức hiểu ý, chuyển qua ngồi cạnh nàng, cúi đầu thì thầm một trận.

Trình Nhạc Nhạc càng nghe mặt càng đỏ, nàng đúng là chưa tiếp xúc với những kiến thức này, nghe mà thấy kinh hồn táng đảm.

Mặc dù Đường Tụng đã dạy nàng không ít tri thức ở phương diện này, nhưng mà còn lâu mới nói rõ ràng như chị Cầm.

Thậm chí còn nói phải làm thế nào để hắn vui, phải có biểu cảm gì vào giai đoạn nào, miêu tả cực kỳ kỹ càng.

Tiếp đó lại hỏi vài câu về Đường Tụng.

Sau đó đề cử mấy bộ quần áo có thể lợi dụng ưu thế thân thể mình.

Nói là dưới hoàn cảnh đặc thù, có thể tạo ra tác dụng cực tốt.

Một lúc sau, Trình Nhạc Nhạc nghe đến vành tay nóng bỏng, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt chị Cầm.

Triệu Hồng Cầm mỉm cười, lại nghiêm túc dặn dò: “Nhạc Nhạc, Đường Tụng nhiều tiền như vậy, lại còn rất đẹp trai, không biết có bao nhiêu thiếu nữ xoay quanh cậu ta. Nếu em không học được những thứ mới mẻ, sẽ có những người khác thay thế em, chỉ cho Đường Tụng biết những thứ mới mẻ.”

Hai mắt Trình Nhạc Nhạc lấp lóe, nhẹ nhàng gật đầu: “Em hiểu rồi.”

“Có thể nói cho chị biết, Đường Tụng cho em bao nhiêu

Hiện giờ, Trình Nhạc Nhạc ăn mặc rất đẹp, hầu như toàn là hàng hiệu.

Vừa ra tay đã làm thẻ hội viên 30.000.

Nếu không hiểu tính cách và cách làm người của Trình Nhạc Nhạc, Triệu Hồng Cầm còn cho rằng đối phương đang khoe tiền.

Nhưng Trình Nhạc Nhạc tuyệt đối không phải loại người này.

Như vậy chỉ có thể là do Trình Nhạc Nhạc đang được nuôi dưỡng như tiểu thư quý tộc, đã dưỡng thành thói quen.

Trình Nhạc Nhạc mím môi, cũng không biết nên nói hay không.

Triệu Hồng Cầm lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay nàng: “Được rồi, chị không làm em khó xử.”

Trình Nhạc Nhạc do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Lúc em mới nhập học, anh ấy đã gửi cho em 1 triệu phí sinh hoạt, lúc đó em sợ muốn chết, vẫn không dám tiêu, về sau mới từ từ thay đổi thói quen tiêu phí.”

Triệu Hồng Cầm trợn tròn mắt, nuốt ngụm nước miếng: “Cậu ta giúp em vào đại học Yến Thành, mưa nhà mua xe cho em. Lại cho em 1 triệu phí sinh hoạt… Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên là người thường không thể hiểu được.”

“Bảo sao em lại nỡ bỏ 30.000 làm thẻ. Vậy là 1 triệu một năm à? Với trình độ hào phóng của Đường Tụng, chỉ cần em muốn, cậu ta nhất định sẽ cho.”

Trình Nhạc Nhạc thở dài: “Đến giờ em vẫn không rõ, em có chỗ nào đáng giá để anh ấy tốt với em như vậy.”

Triệu Hồng Cầm cảm khái nói: “Chứng tỏ cậu ta rất yêu em mà? Tình yêu là không nói được mất.”

Trình Nhạc Nhạc mỉm cười hạnh phúc.

Đường Tụng yêu nàng, giống như một cây đại thụ, che gió che mưa cho nàng, lại chống lên một mảnh trời cho nàng.

Triệu Hồng Cầm lại kéo tay nàng, cười nói: “Nói cho chị nghe về cuộc sống đại học đi. Đúng rồi, cho chị xem ảnh trong trường nữa, chị nghe nói trường em rất đẹp, nhưng vẫn chưa từng đi vào.”

Triệu Hồng Cầm kéo Trình Nhạc Nhạc ra ngoài chơi, cũng là muốn liên lạc tình cảm, kéo gần quan hệ.

Tạo mối quan hệ từ sớm, chờ thêm vài năm nữa, bản thân mình không làm được trong ngành này nữa, có thể mặt dày nhờ Nhạc Nhạc giới thiệu cho một công việc tốt.

Trình Nhạc Nhạc vừa mở album ảnh, vừa nói với chị Cầm về cuộc sống thường ngày trong trường.

Rèn luyện buổi sáng, tự học, bạn học, giáo viên…

Đúng lúc này, âm báo tin nhắn vang lên.

“Ngân hàng… nhận được 1.000.000 NDT, số dư còn lại 1.632.810 NDT.”

Nhìn thấy tin nhắn này, hai người đồng thời thay đổi sắc mặt.

Trình Nhạc Nhạc lập tức nhận ra đây là từ ai, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Vẫn chưa đến hai tháng, tại sao lại gửi thêm 1 triệu rồi?

Triệu Hồng Cầm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, gian nan nói: “Đây là thế nào?”

Tinh… âm báo wechat lại vang lên.

Tụng: Sợ em không đủ tiền sinh hoạt, lại gửi cho em một ít…

Triệu Hồng Cầm thở phào một hơi, ê ẩm nói: “Nhạc Nhạc, bạn trai em vẫn luôn khiêm tốn như vậy sao? Đây mẹ nó là một ít à? Chị liều mạng bán khóa học, không ăn không uống ba bốn năm cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu!”

Trình Nhạc Nhạc vừa trả lời tin nhắn của Đường Tụng, vừa cười xin lỗi: “Chị Cầm, em phải về nhà rồi.”

Vội vàng rời khỏi thẩm mỹ viện Thượng Nhã.

Trình Nhạc Nhạc lập tức đi mua vài nguyên liệu nấu ăn, rồi mới trở về Bắc Thành Hoa Viên.

Nhìn thời gian, lập tức bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Như vậy chờ Đường Tụng đến, chẳng mấy chốc là có thể được ăn.

Trong khi chờ đợi, nàng lại nghĩ đến lời nói hôm nay của chị Cầm, cũng thấy hơi động lòng.

Nàng đúng là không nghĩ đến những vấn đề này, cũng không biết Đường Tụng có thích hay không.

Tìm kiếm trong phòng quần áo một lúc lâu, cũng không tìm thấy quần áo phù hợp.

Thậm chí nàng còn không có váy ngắn và tất chân.

Những bộ quần áo mới mua gần đây cũng đều là loại rất bảo thủ.

Buồn bực một lúc lâu.

Nàng chợt có một ý tưởng, liền nở nụ cười như trút được gánh nặng.

6:30 tối.

Đường Tụng lái xe vào tiểu khu Bắc Thành Hoa Viên.

Lấy một túi sách từ cốp sau.

Đây đều là sách thích hợp với Trình Nhạc Nhạc bây giờ mà hắn tìm thấy trên internet.

Có ‘không ngừng tiến về phía trước’, ‘tự ti và siêu việt’, ‘thế giới của Sophie’, vân vân…

Đọc sách là một chuyện có ý nghĩa, có thể thay thay đổi cách ăn nói, kiến thức và tư duy của một người trong vô thức.

Đối với một người thích đọc sách như Trình Nhạc Nhạc, tuyệt đối là một cách thích hợp để nâng cao tri thức và khí chất.

Tiếp đó hắn lại ôm chiếc máy ảnh DSLR vừa mới mua ra.

Bởi vì không quan tâm giá cả, trực tiếp chọn chiếc Nikon D6 nhìn khá thuận mắt.

Lại thuận tay mua mấy ống kính khác biệt.

Máy ảnh + ống kính, tổng cộng gần 200.000.

Để Nhạc Nhạc học tập chụp ảnh, tuyệt đối là đủ dùng.

Chậm rãi đi lên lầu.

Mở cửa chống trộm, tiến vào trong, thay dép lê.

Quay người đi vào phòng khách rộng rãi.

“Nhạc Nhạc.” Đường Tụng gọi một câu, trên mặt là nụ cười.

Chờ đợi thiếu nữ nhào vào ngực mình xuất hiện.

Ngay sau đó, hắn thấy một bóng người cẩn thận từng li từng tí mà đi ra khỏi phòng ngủ.

Trình Nhạc Nhạc mặc áo tập mùa thu, bó sát, màu nâu đậm, buộc tóc đuôi ngựa.

Cộng thêm tướng mạo xinh đẹp và dáng người cực tốt, dáng vẻ như nữ thần phòng tập.

Đại khái là vì quần áo quá gợi cảm, nên nàng hơi không quen.

Biểu cảm có hơi co quắp, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ đỏ ửng.

(có ảnh)

Trình Nhạc Nhạc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, anh… anh về rồi, em… em đã nấu cơm, có thịt bò kho tương mà anh thích, còn có vài món khác, sắp xong rồi.”

Đường Tụng không nói gì, không ngừng quan sát thân thể mềm mại lồi lõm của nàng.

Trình Nhạc Nhạc hơi khẩn trương với ánh mắt của hắn: “Cái này… bộ quần áo này em mua từ rất lâu rồi. Hôm nay dọn phòng, nhìn thấy nên mới mang ra mặc thử.”

Nói xong, Trình Nhạc Nhạc lặng lẽ ngẩng đầu, mắt đối mắt với Đường Tụng.

Nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa nóng bóng ở trong đó.

Trình Nhạc Nhạc khoanh tay trước ngực, vô thức rụt lại sau.

Bộ quần áo này thật sự quá khiêu gợi, nàng mua nhưng chưa từng mặc qua.

Nghe chị Cầm này, mặc quần áo bó như này cũng rất có tình thú.

“Chúng ta ăn cơm tối đi.” Giọng nói của Đường Tụng hơi vội vàng, hắn bước nhanh về trước, ôm chặt lấy Trình Nhạc Nhạc.

Mạnh mẽ đẩy cửa phòng ngủ, ném nàng lên giường.

Thân thể Trình Nhạc Nhạc nhún nhảy theo nệm, lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Đường Tụng nuốt ngụm nước miếng, bắt đầu cởi quần áo.

Bình Luận (0)
Comment