Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Chịu Nổi Sao?

Chương 346: Chịu nổi sao? Chương 346: Chịu nổi sao?

Tiểu khu Thịnh Nguyên Giai Cảnh.

Ăn tối xong.

Bạch Hiểu Manh ngồi xem tivi với Tạ Vũ Đồng.

Hai đôi chân dài thẳng tắp đặt lên bàn trà, động tác nhất trí đến lạ thường.

Hai người có dáng người rất tương tự, chân dài tương tự.

Nhưng bởi vì vấn đề ẩm thực, nên Tạ Vũ Đồng hơi gầy hơn chút.

“Hiểu Manh, sao dì thấy dạo này cháu rất vui vẻ nhỉ? Buổi tối lại thanh thản cày phim, đã chuẩn bị sơ yếu lý lịch chưa?”

Bạch Hiểu Manh nghiêng người kéo tay dì mình, nói: “Vị phó tổng quấy rối cháu xảy ra chuyện rồi. Nghe nói là công ty đã chuẩn bị khởi tố. Đại Khái là phải ngồi tù, như vậy cháu không cần từ chức nữa rồi. Hơn nữa nghe lãnh đạo nói, mấy khách hàng lớn của công ty cũng sắp trở về rôi, công ty sắp quay về quỹ đạo.”

Đương nhiên, nàng không nói chuyện khiến mình vui nhất, đó chính là Đường Tụng trở thành chủ tịch công ty.

Sau này có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn.

Bạch Hiểu Manh cũng không biết mình nghĩ cái gì nữa.

Hắn cũng nói rõ là đã có bạn gái, hơn nữa còn không chỉ một người.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà muốn tới gần hơn một chút.

Sau khi nghỉ việc, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, hắn đều đang trở nên ưu tú hơn.

Nhất là lần gần đây nhất.

Thấy cháu gái thất thần, Tạ Vũ Đồng chợt có dự cảm không tốt.

Nàng là người nhìn Hiểu Manh trưởng thành, chỉ liếc mắt đã có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.

Nàng ngồi thẳng lên, khẩn trương hỏi: “Hiểu Manh, cháu nói thật với dì, có phải cháu yêu đương rồi không?”

Bạch Hiểu Manh giật nảy mình, đỏ mặt lên: “Ai nha! Dì nói mò gì vậy! Cháu mới không yêu đương!”

Tạ Vũ Đồng nhướng mày, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Yên lặng một lúc, nàng mới hỏi: “Cháu thích ai rồi?”

“Không thể nào!?” Ánh mắt Bạch Hiểu Manh hơi hoảng loạn: “Cháu không có.”

“Hiểu Manh, cháu và đối phương đã đến bước nào rồi? Nắm tay? Ôm? Hôn?”

Tạ Vũ Đồng rất có tự tin với vẻ ngoài của cháu gái mình, nàng cũng không tin Bạch Hiểu Manh sẽ tương tư đơn phương.

Khả năng cao là hai người đã đến với nhau rồi.

Mặt Bạch Hiểu Manh vừa đỏ vừa nóng, nàng vỗ mạnh lên đùi Tạ Vũ Đồng: “Bà Tạ, bà đừng nói mò nữa được không, cháu thật sự không có bạn trai!”

Nghe vậy, cộng thêm biểu cảm của Bạch Hiểu Manh, Tạ Vũ Đồng cuối cùng cũng yên tâm.

Vậy chính là chưa bắt đầu rồi.

Nghĩ đến đây, nàng lại nói: “Cháu đừng để người ta lừa gạt, con gái quan trọng nhất là tự tôn tự ái, dì vẫn nói với cháu…”

“Được rồi, dì đừng giáo dục cháu nữa, bản thân dù cũng không có đối tượng đâu, cứ làm như là mình rất hiểu ý.” Bạch Hiểu Manh tức giận ngắt lời.

Tạ Vũ Đồng kéo tay nàng, dịu dàng nói: “Cuối tuần này cháu đi giải sầu với dì đi, thích đi đâu cứ chọn, giá cả không thành vấn đề.”

Nghe vậy, hai mắt Bạch Hiểu Manh sáng lên.

Cười hì hì nói: “Nghe đồng nghiệp nói, phía tây Yến Thành có một khách sạn suối nước nóng rất đẹp, còn có phòng tắm riêng, có không ít thứ chơi, nhà hàng cũng rất xa hoa. Bây giờ trời chuyển lạnh rồi, chúng ta đi tắm suối nước nóng nha?”

Nghe thấy mấy chữ ‘suối nước nóng’, Tạ Vũ Đồng giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi trốn tránh.

“Chỗ đó hơi xa, hay là đổi chỗ khác đi?” Nghĩ đến cảnh mình mặc áo tắm đứng trước mặt Đường Tụng, mặt nàng đã nóng lên.

“Vậy thì quên đi, cháu không có hứng thú với nơi khác.” Bạch Hiểu Manh hơi thất vọng.

Tạ Vũ Đồng cúi đầu trầm tư giây lát, lại thở dài.

Lấy điện thoại ra, lên mạng tìm hiểu về khách sạn này.

Nhìn giới thiệu có vẻ rất tốt, còn là một khách sạn 4 sao, bên trong có rất nhiều ao tắm đặc sắc.

Trong đó, đắt nhất là phòng biệt thự trên sân thượng sát bờ hồ, bao hàm cả suối nước nóng riêng tư, 5000 NDT một đêm.

Rộng 200 mét vuông, 3 phòng 2 sảnh, thích hợp với gia đình.

Nếu tính cả Đường Tụng, bọn họ có 3 người, thuê biệt thự như vậy là rất hợp.

Tạ Vũ Đồng dùng sắc cắn cắn môi dưới.

Trong lòng nàng cũng hiểu, quyết định này có nghĩa mình sẽ mất cái gì.

Đương nhiên, cũng có thể là Bạch Hiểu Manh không nhìn trúng Đường Tụng.

Nhưng khả năng này là rất thấp.

Nàng rất hiểu cô cháu ngoại này, Đường Tụng tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng của lý tưởng trong lòng cháu gái.

“Đã đặt xong.” Tạ Vũ Đồng thở dài một hơi.

Bạch Hiểu Manh lập tức nhìn sang, hưng phấn bắt lấy điện thoại.

“Oa! Phòng biệt thự cảnh hồ!” Nhìn đơn đặt hàng, Bạch Hiểu Manh trực tiếp nhào qua: “Moa moa, bà Tạ, bà thật tốt, cháu yêu dì.”

Tạ Vũ Đồng lộ vẻ cưng chiều, véo má cháu gái bảo tối của mình: “Được rồi, đừng đùa nữa.”

Một lát sau, Tạ Vũ Đồng trở về phòng ngủ, khóa cửa lại.

Dựa lưng vào cửa phòng ngủ, cả người đều thất thần.

Trong mắt còn có chút sương mù mơ hồ.

Nằm vật lên giường, tiện tay kéo một chiếc gối ôm búp bê, chôn đầu vào bên trong.

Phong cách trang trí trong phòng không hề đoan trang như nàng biểu hiện ra ngoài.

Trái lại tràn đầy hơi thở hoạt bát đáng yêu.

Rất nhiều vật trang trí nhỏ, giường và rèm còn thêu ruy băng.

Đầu giường có một chiếc đèn treo bí đỏ, màu vàng ấm khuếch tán toàn bộ phòng ngủ.

Trên mặt đất là tấm thảm tầng hình dưa hấu.

Trên tường dán rất nhiều áp phích hoạt hình.

Inuyasha, Maruko, Sakura…

Mặc dù mấy năm lập nghiệp khiến nàng trưởng thành hơn, cả người trông rất thành thục, già dặn, ổn trọng.

Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là một cô gái 9x chưa lập gia đình.

Cũng có nội tâm thiếu nữ.

Nằm lỳ trên giường ai oán một lúc lâu.

Nàng lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp chung với Đường Tụng hôm nay.

Đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào hắn trong tấm ảnh.

Áo lông trắng cao cổ, tóc mái hơi dài, đôi mắt sáng chói.

Tay hắn khoác lên đầu vai nàng, mang theo nụ cười vui vẻ.

Hai người ngồi cạnh nhau, có vẻ cực kỳ xứng đôi.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng lại trở nên mơ hồ.

Lau thế nào cũng không rõ ràng.

Chịu nổi sao?

Giờ phút này, nội tâm nàng như là trời long đất nở, như là thiên quân vạn mã!

Bình Luận (0)
Comment