Điện thoại kết nối.
“Alo, giám đốc Lý, tôi là Đường Tụng!”
“Anh chọn một phòng bỏ trống trong khu làm việc, đã sửa sang và trùng tu đầy đủ, tôi cần dùng.”
Đường Tụng nhìn Đổng Ngọc Ngôn trong ngực, hỏi: “Diện tích bao nhiêu?”
Đổng Ngọc Ngôn nhỏ giọng nói: “Có một phòng làm việc nhỏ đơn độc là được, mười mấy hai mươi mét vuông là được rồi.”
Đường Tụng lắc đầu, đưa tay vuốt ve bắp đùi thẳng tắp của nàng, thản nhiên nói: “Cứ tìm một phòng khoảng 200 mét vuông trước đi.”
Thân thể Đổng Ngọc Ngôn mềm nhũn, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn.
Đây chính là cảm giác được bạn trai quan tâm nha, quá sảng khoái.
200 mét vuông ở cao ốc Nguyệt Thành, tiền thuê và tiền quản lý là 3.3 đồng / 1 mét vuông/ một ngày, một năm cũng phải mất hơn 200.000 NDT.
Cúp máy.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn Đường Tụng trong chiếc sơ mi trắng, chỉ thấy vô cùng động tâm.
Chủ động tiến lên, dâng một nụ hôn dài lãng mạn và ướt át, tay cũng không nhàn rỗi, giống như là nữ lưu manh vậy.
Từ Tình ê ẩm nói: “Lại bắt đầu bắt nạt dân FA như tôi rồi.”
Đổng Ngọc Ngôn tựa trong ngực Đường Tụng, nháy mắt với Từ TÌnh: “Tình Tình, hay là cậu tranh thủ tìm bạn trai đi?”
từ TÌnh vô thức liếc nhìn Đường Tụng, hơi đỏ mặt, sau đó lại quay đầu đi, không thèm để ý đến Đổng Ngọc Ngôn.
Đường Tụng nhìn vẻ mặt ngạo kiều của Từ Tình, không khỏi nghĩ đến lần đi xem phim.
(Ngạo kiều, tương tự Tsundere, làm bộ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu)
Khi đó mình ôm eo nàng, hình như nàng cũng như vậy.
Lập tức nhớ đến màn nhảy múa Tomboy trong trung tâm thương mại.
Quả thực là rất đẹp.
“Còn nhớ trò chơi lần trước không?” Đường Tụng đột nhiên mở miệng.
“Ừm, nhớ kỹ nha nhớ kỹ nha.” Từ Tình vội vàng gật đầu.
Sao nàng có thể quên được chứ.
Dựa vào túi xách và đồng hồ, mấy ngày nay nàng luôn là người sáng nhất công ty.
Đám bitch trong công ty còn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đường Tụng duỗi một ngón tay ra: “Vậy hôm nay chúng ta lại chơi một trò chơi, hai người nhảy múa khiêu vũ, sẽ nhận được một phần thưởng không tưởng nha.”
Từ Tình sáng mắt lên, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Được, một lời đã định! Đường tổng hào phóng như vậy, chắc phần lớn phải lớn lắm.”
Đổng Ngọc Ngôn nhìn Đường Tụng tràn đầy phấn khởi, cũng gật đầu theo.
Làm bạn trai vui vẻ, vốn là chức trách của mình.
Hai cô gái bắt đầu nhỏ giọng thương lượng, lại bắt đầu tranh chấp một phen.
Cuối cùng vẫn chọn một bài mà các nàng am hiểu nhất thời đại học.
Dù sao ở đây không có máy nhảy, không có ánh đèn, không có bầu không khí phụ trợ.
Nên cần phải lấy ra thực lực chân chính.
Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình nhìn nhau, trong mắt như có tia lửa lấp lóe.
Trước kia các nàng cũng thường xuyên ganh đua so sánh, đều cảm thấy mình nhảy đẹp hơn đối phương.
Bây giờ có Đường Tụng ở đây, Đổng Ngọc Ngôn quyết không cho phép mình thua!
Hai cô gái chạy về phòng ngủ.
Một lúc sau, các nàng đã thay một chiếc váy ngủ khá tương tự nhau.
Đường Tụng đẩy bàn trà qua một bên.
Hai cô gái đứng song song trước mặt Đường Tụng.
Hai người hình thể tương tự, chiều cao tương đồng.
Dưới váy ngủ, hai đôi chân thẳng tắp trắng mịn, cực kỳ chói mắt.
“Điều kiện hơi đơn sơ, anh châm chước một chút nha.” Đổng Ngọc Ngôn hơi ngại ngùng: “Bọn em nhảy bài Cực Lạc Tịnh Thổ, anh coi váy ngủ là đồng phục đi nha.”
Đường Tụng dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, Từ Tình liền mở nhạc, tiếng nhạc sống động vang lên.
Hai người tựa lưng vào nhau, nâng hai tay lên.
Nương theo âm nhạc, bắt đầu nhảy múa.
Điệu nhảy này dung hợp rất nhiều loại nguyên tố, như múa hiện đại, múa dân tộc, nhảy jazz, vân vân…
Hơn nữa tiết tấu cực nhanh, động tác cũng rất vụn vặt.
Đối với người mới học, có thể nói chính là ác mộng.
Lúc trước Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình lợi dụng ngày nghỉ để luyện tập, còn luyện rất lâu mới có thể học được.
Lúc này nhảy có hơi trúc trắc, nhưng lại có một mùi vị khác.
Cộng thêm hai người đều rất xinh đẹp, dáng người thì cũng tốt.
Váy ngủ rộng rãi tung bay, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phong cảnh không giống nhau.
Cộng thêm các nàng đang cạnh tranh lẫn nhau, tranh giành lẫn nhau.
Nên có vẻ muôn màu muôn vẻ, cảnh đẹp ý vui.
Điều đáng tiếc duy nhất là đều mặc đồ lót.
Biết rõ hắn là một quân tử rồi, vậy mà còn làm như vậy.
Ít nhiều gì cũng có chút không tôn trọng hắn.
Ba phút sau, điệu nhảy kết thúc.
Hai người thở hổn hển, đồng thời nhìn Đường Tụng với vẻ chờ mong.
Đổng Ngọc Ngôn là đang chờ đợi khen ngợi từ hắn.
Còn Từ Tình thì đang chờ đợi phần thưởng.
“Rất đặc sắc.” Đường Tụng mỉm cười, đưa túi tài liệu trong tay qua: “Đây chính là phần thưởng.”
Từ Tình lập tức bước lên trước, cầm lên xem.
Bên trong có quá nhiều thứ, nàng không bắt lấy hết được, liền đặt từng thứ lên bàn trà.
Có hợp đồng mua nhà, sổ đỏ, thẻ điện thẻ nước thẻ khí đốt, chìa khóa…
Nhìn thấy những thứ này, hai cô gái lập tức bị dọa.
Mở hợp đồng ra xem.
Từ Tình lẩm bẩm: “Phòng 2201 tòa số 8 Bắc Thành Hoa Viên, diện tích kiến trúc 180 mét vuông…”
Một lúc sau, các nàng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hỏi Đường Tụng: “Nhà ở? Phần thưởng?”
Từ Tình không dám tin: “Đây không phải là tiểu khu bên cạnh trung tâm Vạn Đạt sao? Tôi nhớ giá là 26.000 một mét, vậy căn nhà này… 5 triệu?”
Đường Tụng gật đầu, cười với Đổng Ngọc Ngôn: “Tặng cho em, hôm nay vừa lấy chìa khóa, đã sửa sang lại rồi, có thời gian thì cuối tuần này chuyển qua đó ở đi.”
Nghe vậy, chân Đổng Ngọc Ngôn mềm nhũn, có chút đứng không vững.
Đầu tiên là đưa 20 triệu để nàng trở thành cổ đông Hoa Vũ, hiện giờ lại tặng nhà ở.
Trong mắt nàng lóe ánh lệ, bờ môi run rẩy, không nói ra lời.
Nàng cảm thấy mình đã đánh giá thấp tình yêu của Đường Tụng, còn thấp đến nghiêm trọng.
“Thì ra, Đường Tụng yêu mình như vậy.”
“Không chỉ chú ý đến chuyện ở công ty mình, mà còn mua nhà giúp mình, Đường Tụng chỉ là không quen biểu đạt, nhưng tình yêu của anh ấy tuyệt đối là chân thành!”
Đổng Ngọc Ngôn cảm thấy rất hổ thẹn.
So với tình cảm của Đường Tụng, nàng kém nhiều lắm.
Nàng vẫn luôn có chút tâm tư của mình, đến với Đường Tụng, cũng có một bộ phận nguyên nhân là vì quyền thế và tài phú.
Từ Tình ngu ngơ tại chỗ, cầm sổ đỏ trong tay, gian nan nói: “Vậy tôi thì sao?”
Hai người nhảy múa, dựa vào cái gì mà chỉ có một căn nhà?
Nhà của tôi đâu?
Biệt thự của tôi đâu?
Đã nói là phần thưởng đâu?
Đường Tụng nhún vai, cười nói: “Nhà có 4 phòng 2 sảnh 3 vệ sinh, cậu có thể chọn một phòng, tôi nghĩ Ngọc Ngôn sẽ không phản đối.”
Từ Tình bĩu môi, trực tiếp khóc to: “Quá đáng! Đều cùng … nhảy múa, muốn chia thì cũng là mỗi người … một nửa, sao tôi chỉ có một phòng? Còn cần Ngôn Ngôn đồng y?”