Đường Tụng nhìn Từ Tình nói khóc liền khóc, liền lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn đúng là chưa từng tiếp xúc với những cô gái có tính cách như vậy.
“Từ Tình, đừng đóng kịch trước mặt bạn trai mình được không? Dù anh ấy có tặng cậu, mình cũng sẽ không đồng ý.” Đổng Ngọc Ngôn liếc mắt đã nhận ra Từ Tình đang diễn trò.”
Liền tiến lên đạp nhẹ vào mông của nàng.
Từ Tình thuận thế, lảo đảo ngã xuống sô pha.
Ra vẻ ôm đầu khóc rống.
Vừa khóc vừa ủy khuất nói: “Hai người cùng bắt nạt tôi.”
Đổng Ngọc Ngôn kéo tay Đường Tụng, nói: “Đi, chúng ta về phòng, đảm bảo cô ấy không giả bộ nữa. Tình Tình cứ như vậy, vẫn luôn ganh đua tranh giành với em, thấy em có cái gì thì cũng muốn có.”
“Ngọc Ngôn, em về phòng chuẩn bị trước đi, anh tâm sự với Từ Tình một lát.” Đường Tụng vỗ vỗ mông nàng.
Đổng Ngọc Ngôn hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nghe lời đi về phòng.
Đường Tụng đứng lên, đi qua ngồi cạnh Từ Tình.
Từ Tình cảm nhận được cái gì đó, lặng lẽ ngẩng đầu lên một chút.
Khóe mắt liếc nhìn sang bên cạnh.
Sau đó liền đối mắt với Đường Tụng.
Nàng kêu lên, vội vàng cúi xuống, làm bộ nghẹn ngào.
Mắt thấy chị em tốt của mình nhận được 20 triệu và bất động sản 5 triệu.
Lập tức muốn lên như diều gặp gió.
Nội tâm nàng khó tránh khỏi khó chịu, luôn cảm thấy mình sắp bị vứt bỏ.
Chẳng may sau này Đường Tụng và Ngôn Ngôn ở cùng nhau, rồi đuổi nàng đi thì làm sao bây giờ?
Nàng và Ngôn Ngôn đã ngủ chung phòng 7 năm rồi.
Nếu bắt nàng tách ra, nàng thật sự không tiếp thu được.
Nghĩ đến Đường Tụng hào phóng như vậy.
Chẳng may cậu ta thấy mình đáng thương, sẽ hứa cho mình một ít quyền lực.
Vậy sau này mình có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại rồi.
Chú ý thấy Đường Tụng mãi không nói gì, Từ Tình có chút không nhịn nổi.
Nàng nói với giọng nghẹn ngào: “Cậu đã nói chơi game có phần thưởng, tôi nhảy lâu như vậy, cũng không kém hơn Ngôn Ngôn, sao đãi ngộ lại khác biệt như vậy, cậu… ít nhất… cũng phải giao quyền sử dụng một gian phòng cho tôi chứ.”
Đường Tụng nhếch miệng cười, đưa tay sờ mái tóc đen nhánh của nàng.
Cảm giác được bàn tay ấm áp trên đầu mình.
Trái tim Từ Tình bắt đầu đập loạn.
Bàn tay thon dài của Đường Tụng thuận theo mái tóc mềm mại, lướt qua phần lưng đơn bạc của nàng.
Thân thể Từ Tình xiết chặt lại, đôi mặt trợn tròn lên.
Cảm giác bàn tay ấm áp kia vẫn còn tiếp tục hướng xuống dưới.
Cuối cùng dừng lại trên eo mình.
Càng ngày càng nóng, dần dần lại nóng bỏng như lửa.
Từ Tình bị dọa cho không dám động đậy, toàn thân căng cứng.
Một lúc sau, phát giác ngón tay kia đang hoạt động rất nhẹ.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Tụng.
Ấp úng nói: “Cậu… cậu muốn làm gì? Ngôn Ngôn đang ở trong phòng.”
Đường Tụng nhìn đôi mắt đen của nàng, nháy mắt với nàng, nói: “Tôi có thể tặng cậu một căn nhà, tuy nhiên…”
Từ Tình bị ánh mắt sáng tỏ của hắn dọa sợ, mơ hồ hiểu ra ý trong lời này.
Cảm nhận bàn tay hừng hực trên lưng, khuôn mặt nàng nóng bừng, co quắp lại: “Tôi không cần nhà, tôi ở cùng Ngôn Ngôn là được, cậu có thể lấy tay ra không, tôi muốn đi vệ sinh.”
Đường Tụng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tình.
Cảm nhận da thịt mềm mại dưới lớp váy ngủ mỏng manh.
Nội tâm có chút rục rịch.
“Ba!” Một âm thanh không to không nhỏ quanh quẩn trong phòng khách.
Cái mông nhỏ vểnh cao của Từ Tình run rẩy kịch liệt.
Đường Tụng làm xong chuyện mình muốn làm.
Liền đứng dậy đi vào phòng Đổng Ngọc Ngôn.
Từ Tình trực tiếp há hốc miệng, vô thức đưa tay sờ sờ mông mình.
Nhìn bóng lưng Đường Tụng, chỉ thấy toàn thân nóng lên.
Nàng vội vàng đứng dậy, chui vào phòng ngủ của mình, chui đầu vào trong chăn.
“A a a y ê a …”
Một trận âm thanh không có ý nghĩa truyền ra.
Đôi chân thon dài của nàng điên cuồng vỗ vào nệm, cả người uốn qua uốn lại, giống như một con sâu róm.
Một lúc sau.
Nàng cầm con búp bê lên, rồi dùng sức vỗ lên mông.
“Đường Tụng đáng chết! Lại dám đánh mông bản tiểu thư, xem tôi đánh cậu thế nào!! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám làm vậy, tôi sẽ nói cho Ngôn Ngôn biết! Sau đó để Ngôn Ngôn ép khô cậu.”
Một lúc sau.
Nàng nghe thấy tiếng kêu gấp rút truyền đến từ phòng bên.
Loại nhà cũ này đều cách âm rất kém, cộng thêm các khe hở trên cửa phòng.
Khiến cho tiếng ca cao vút của Đổng Ngọc Ngôn là không thể che giấu.
Từ Tình bịt tai, mặt đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ‘làm việc’ ở nơi này, động tĩnh có chút vượt quá sức tưởng tượng.
…
Cạnh… Đường Tụng đóng cửa phòng.
Trong phòng.
Thừa dịp này, Đổng Ngọc Ngôn đã thay quần áo xong.
Đây là nàng cố tình mua ở trên mạng.
Áo cao cổ, ngắn tay hổ rốn, quần da bó sát người.( có ảnh)
Vốn định cuối tuần đến Yến Giang BIệt Viện thì mặc cho Đường Tụng xem.
Không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng đến.
Vô duyên vô cớ nhận được căn nhà 180 mét vuông.
Nếu không làm gì, lương tâm nàng khó có thể bình an.
Nàng bước nhanh đến trước mặt Đường Tụng, nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của hắn.
Động tình nói: “Đêm nay đừng coi em là người.”
Đường Tụng ôm vòng eo tinh tế của nàng, cười nói: “Em sẽ hối hận vì câu nói này.”
Đổng Ngọc Ngôn nhíu mày, vẻ mạ thành thật, nói: “Không có ruộng bị cày hỏng, chỉ có trâu bị mệt chết, anh chưa nghe câu này sao? Bây giờ em đã xưa đâu bằng nay, thương thế khỏi hắn, tấn thăng trở thành đại ma pháp sư. Hừ!”
“Em không hiểu.” Đường Tụng nâng cằm nàng: “Lần trước là lần đầu của em, anh thương em, cộng thêm em khóc lóc cầu xin tha thứ, cho nên mới tha cho em.”
Đổng Ngọc Ngôn chu miệng lên: “Em không tin.”
Nói xong, tay nàng bắt đầu hoạt động.
Cởi cúc áo sơ mi của hắn, nhìn đường cong cơ bắp trôi chảy bên trong.
Cơ bụng tám múi, cơ liên sườn.
Nàng lập tức nhào lên.
Đè Đường Tụng xuống giường, cưỡi lên người hắn.
Bắt đầu không kiêng nể gì cả.
Đổng Ngọc lời: (。‿。)
Đổng Ngọc lời: ψ(`∇´)ψ
Đổng Ngọc lời: (≧▽≦)/ la la la
Đổng Ngọc lời: Σ(o゚д゚o ノ )
Đổng Ngọc lời: (o﹏o) cuồng choáng
Đổng Ngọc lời: ( ˃̣̣̥o˂̣̣̥ )
…
Ngày 28 tháng 10 năm 2022, thứ sáu, trời trong xanh.
7:30 sáng.
Đường Tụng đặt bữa sáng lên bàn.
Trở về phòng xem, Đổng Ngọc Ngôn vẫn rúc trong chăn ngáy o o.
Gọi nàng hai câu.
Đổng Ngọc Ngôn ‘lẩm bẩm’ một lát, nhưng vẫn không thể mở mắt.
Đi ra ngoài, Đường Tụng lại gõ cửa phòng Từ Tình.
Một lúc sau, một giọng nói uể oải vang lên: “Ngôn Ngôn, có chuyện gì thế?”
“Là tôi, đã mua bữa sáng, nhớ ăn, tôi đi trước.”
Nói xong, Đường Tụng quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Tình kéo màn cửa sổ ra.
Ánh nắng sáng sớm cuối thu chiếu vào phòng.
Một lát sau, một bóng người cao to xuất hiện.
Hắn được nắng sớm dát lên một lớp vàng, hoàn mỹ đến có chút không chân thực.
Hắn giẫm lên lá cây mà rời đi.
Trong đầu Từ Tình tự nhiên vang lên những âm thanh ‘sàn sạt’, trùng lặp với tiếng tim đập của nàng.
Hắn mở cửa xe, nhẹ nhàng ưu nhã ngồi vào trong xe.
Ông ông… tiếng động cơ vang lên.
Chiếc Porsche nghiến nát lá khô, rồi chậm rãi rời đi.
“Phần phật…” Từ Tình lập tức kéo cửa sổ, thò cả người ra ngoài.
Khí lạnh phả vào mặt, nàng lại như không phát giác.
Nàng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn xe chuyển qua một ngã rẽ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
“Chào buổi sáng.”
Trong khoảnh khắc, một cỗ khí lạnh đánh tới.
Nàng lập tức hít một hơi, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Dùng đôi tay tinh tế chà lên mặt mình.
Miệng thì lẩm bẩm: “Sao cậu ta lại lợi hại như vậy, hơn 12 giờ đêm mới dừng lại, sáng sớm đã phấn chấn như vậy rồi, cái này không khoa học!”