Trở lại Yến Giang Biệt Viện.
Rửa mặt xong, Đường Tụng hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị cho đại hội đầu tư sắp mở màn vào lúc 10 giờ sáng.
Sáng hôm nay xem như là khai mạc.
MC mở màn, lãnh đạo đọc lời chào mừng và diễn thuyết.
Biểu chiều mới đến lượt các công ty xin đầu tư diễn thuyết.
Đinh linh linh… chuông điện thoại vang lên.
Là tiểu Tôn bên phòng an ninh.
Đường Tụng nghe máy.
“Đường tiên sinh, chào ngài, ngài có hàng chuyển phát nhanh từ Đế Đô, có cần tôi mang lên luôn không?”
“Được, vất vả rồi.”
Cúp máy, Đường Tụng đứng dậy đi vào phòng khách.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Tụng tiếp nhận rương chuyển phát nhanh, khá nặng, đóng gói rất tốt.
Mở ra xem, bên trong có năm hộp quà.
Mở từng cái ra.
Áo sơ mi trắng, âu phục đen, quần tây đen, cà vạt đen, giày da đen.
Chính là bộ thời trang - Công thành danh toại.
Chế tác tinh xảo xinh đẹp, chất liệu cao cấp.
Còn tốt hơn mấy bộ âu phục Armani, Zegna mà Đường Tụng hay mặc.
Vào phòng quần áo, mặc bộ thời trang lên người.
Chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo thanh minh, thân thể nhẹ nhàng.
Trí lực +2, sức chịu đựng +2, get!
Trí lực đạt đến 80, đã coi như là rất cao.
Một lúc sau, trong đầu Đường Tụng chợt có thêm vài thứ.
Kỹ năng bị động ‘côn đồ âu phục’.
Giảm bớt cảm giác đau, tăng tốc bài tiết adrenalin.
Đường Tụng cảm thấy vô cùng phấn chấn, cả người tràn đầy sức sống, tinh thần.
Cơ bắp toàn thân như được rót sức mạnh.
Mị lực +1, sức chịu đựng +5, nhanh nhẹn +5, kỹ năng chiến đấu, get!
Bởi vì gần đây bỏ bê rèn luyện.
Sức chịu đựng và nhanh nhẹn đã đình trệ một thời gian.
Nghĩ đến hai cầu thủ ở Bắc Thành Hoa Viên.
Mông đào mật của Trình Nhạc Nhạc, Đổng Ngọc Ngôn càng ngày càng am hiểu ma pháp hệ thủy.
Đường Tụng cảm thấy mình phải cố gắng hơn, tranh thủ thời gian gia tăng sức chịu đựng và nhanh nhẹn lên 80.
Cũng không thể mặc âu phục để chơi bóng, đúng không?
Vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung.
Đường Tụng đánh giá mình trong gương.
Hoạt động thân thể một chút.
Đây là lần đầu tiên hắn mặc âu phục do hệ phẩm xuất phẩm.
Cảm giác lớn nhất chính là thoải mái.
Đây là âu phục kiểu Anh, rất vừa vặn.
Có thêm kỹ năng bị động ‘côn đồ âu phục’ gia trì, cả người như mang theo một loại khí chất cao ngạo, tự phụ và lạnh lùng.
Vừa nhìn đã biết không dễ trêu, cảm giác cực kỳ áp lực.
Âu phục đen và mái tóc đen, làm cho làn da trắng lạnh càng nổi bật hơn.
Nếu như vẽ chút máu lên môi, trang điểm một chút, đeo thêm kính áp tròng.
Đường Tụng cảm thấy mình có thể cosplay Vampire.
Tuyệt đối còn đẹp trai hơn trong phim ảnh.
Vừa hay hôm nay phải tham gia đại hội đầu tư, mặc âu phục chính thức cũng rất hợp.
Nghĩ nghĩ, Đường Tụng vẫn đeo chiếc Rolex Ice Blue lên.
Chiếc đồng hồ 750.000 này không quá phô trương, cũng sẽ không để người ta coi thường.
Dùng để phối hợp với âu phục đen, cũng có hiệu quả tô điểm.
Thưởng thức một lúc, Đường Tụng đi ra ngoài.
Thời gian đã gần 9 giờ.
Đường Tụng gọi điện cho Tạ Vũ Đồng.
ƯỚc định địa điểm gặp mặt, hắn lái xe đến tiểu khu Thịnh Nguyên Giai Cảnh.
…
Hẹn lát nữa sẽ đến xem văn phòng và ký hợp đồng, Đổng Ngọc Ngôn liền cúp điện thoại của Lý tổng bên quản lý sản nghiệp.
Nàng nằm trên giường, hai mắt hơi thất thần.
Lần đầu tiên chơi bóng với Đường Tụng, bị đánh khóc thì còn có thể thông cảm được.
Nhưng lúc này, nàng vẫn kìm nén một loại suy nghĩ vắt khô Đường Tụng.
Cộng thêm mới thứ trái cấm, cảm giác tiêu hồn thực cốt kia để nàng không thể tự kiềm chế.
Có một bạn trai nam thần như Đường Tụng, nếu như không hạ lưu một chút, nàng khẳng định là có bệnh.
Ban đầu, nàng cảm thấy mình có thể ép khô Đường Tụng.
Không ngờ lại vẫn thất bại thảm hại.
Tối hôm qua, đến lúc cuối cùng thì nàng đã hỗn loạn, ý thức mơ hồ.
Vẫn là Đường Tụng hỗ trợ thanh lý.
Mặc dù quá trình cực kỳ thoải mái, như bay lên trời.
Nhưng mà không thỏa mãn được dục vọng của bạn trai, khiến cho nội tâm của nàng có chút không nắm chắc.
Thời gian lâu dần, Đường Tụng có suy nghĩ gì không?
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Từ Tình: “Vị Trương sư huynh kia sẽ liên lạc với cậu, nhớ kỹ đi ký hợp đồng thuê văn phòng trước, đăng ký công ty sẽ cần dùng. Chuyện vốn đăng ký, mình đã nói với Trương sư huynh, nhưng sư huynh cũng cảm thấy cậu đang nói đùa, nên hai người gặp mặt nói chuyện đi, chiều này sư huynh sẽ đến cao ốc Nguyệt Thành tìm cậu.”
Nhìn giao diện trò chuyện của hai người.
Ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn lập lòe.
Trong đầu xuất hiện một ý tưởng to gan.
Từ Tình?
Ý nghĩ này vừa sinh ra, đã khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng lại vô cùng động lòng.
Hắn ưu tú như vậy, nhiều tiền như vậy, năng lực lại mạnh như vậy.
Không có cô gái nào vĩnh viễn trẻ, nhưng vĩnh viễn có gái trẻ.
Nàng muốn chiếm được càng nhiều tình yêu của Đường Tụng, thì phải cần một ít thủ đoạn khác biệt.
Suy nghĩ một lúc, lại nhìn giao diện trò chuyện của hai người.
Đổng Ngọc Ngôn thở dài.
Nhớ đến từng màn sinh hoạt của mình và Từ Tình.
Nhắc đến cũng là duyên phận, không hiểu sao lại gặp nhau, không hiểu sao lại chơi với nhau, không hiểu sao lại có sở thích giống nhau, không hiểu sao lại sống với nhau hơn 7 năm.
Trong 7 năm này, các nàng ăn ở cùng một chỗ.
Tình cảm rất sâu đậm.
Nghĩ đến sinh nhật 18 tuổi của mình, Từ Tình còn nói.
“Tình hữu nghị không cần thiên ngôn vạn ngữ, chúng ta chính là minh chứng tốt nhất. Hi vọng chúng ta vạn sự như ý…”
Thời trung học, tính cách của nàng và Từ Tình rất tương tự.
Nhưng khi đến đại học, tiếp xúc với đủ loại người và chuyện.
Nàng càng ngày càng thực tế hơn, làm việc càng ngày càng có tính mục đích.
Nàng coi những thứ này là trưởng thành và tiến lên.
Trái lại thì Từ Tình vẫn luôn như vậy.
Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng của mình.
Thu liễm suy nghĩ tà ác của mình.
Người cả đời cũng nên có một hai người bạn chân chính, có thể tin tưởng vô điều kiện và ủng hộ bản thân.
Nàng không dám phản bội phần tình cảm này, cũng sẽ không làm bạn thân mình tổn thương.
Đổng Ngọc Ngôn cầm điện thoại lên, bắt đầu đánh chữ.
Cười trả lời Từ Tình: “Cảm ơn ái phi, cuối tuần chúng ta chuyển nhà.”
----------
Chúc mừng năm mới!!!!!