Trong xe.
Trương Hân Vũ nhỏ giọng nói: “Ngọc Ngôn, đến nơi rồi.”
Đổng Ngọc Ngôn lấy lại tinh thần, hơi khẩn trương mà cắn môi một cái.
Không biết Đường Tụng nhìn thấy nàng có giận hay không.
Một lúc sau.
Đổng Ngọc Ngôn hít sâu, mở cửa xe.
Âu phục kaki, áo sơ mi, quần kaki cắt gấu.
Khiến nàng có vẻ rất khí thế và già dặn.
Phối hợp với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
Dưới ánh trăng, dưới ánh đẹp, cực kỳ hấp dẫn.
Dù sao cũng đến để gặp tình địch, tự nhiên phải dốc toàn lực.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy người phụ nữ kia, đã sinh ra cảm giác nguy cơ to lớn.
Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp gợi cảm của đối phương, còn có loại khí chất tinh anh thương nghiệp trên người đối phương.
Đây cũng là thứ nàng thiếu trong thời điểm này, cũng là thứ nàng đang muốn có.
Trở thành một cô gái có thể trợ giúp sự nghiệp của Đường Tụng, là mục tiêu lớn nhất của nàng bây giờ.
Như vậy mình mới có chỗ đứng vững chắc, không thể thay thế trong lòng Đường Tụng.
Nhìn thấy một phiên bản trưởng thành của mình xuất hiện bên cạnh Đường Tụng, cảm giác khủng hoảng to lớn làm nàng khó có thể bình tĩnh.
Lúc này mới làm ra hành vi kích động như vậy.
…
“Xin chào, xin hỏi ngài đến tham gia…” Nhậm Tử Hiên chờ bên ngoài bình tĩnh mở miệng.
Rất nhanh, giọng nói đã im bặt.
Đồng tử co rút lại.
Đổng Ngọc Ngôn?!
Chính là cô gái để hắn mất ngủ bao đêm, lại tiếc nuối khi phải cáo biệt.
So với lúc đại học, Đổng Ngọc Ngôn càng già dặn hơn một chút, cũng càng xinh đẹp hơn.
Luôn luôn tản ra sức hút kinh người.
Giống như một đóa hoa được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nghĩ vậy, trái tim Nhậm Tử Hiên lại đau xót.
Hắn rất thích Đổng Ngọc Ngôn, không chỉ là tướng mạo và dáng người, mà còn cả EQ cao và lòng cầu tiến của đối phương.
Hắn cảm thấy hai người họ chính là bạn đời lý tưởng nhất.
Đáng tiếc Đổng Ngọc Ngôn lại một lòng muốn nhào vào người tên ‘phú nhị đại’ kia.
Đổng Ngọc Ngôn nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nàng vén tóc mai, trên mặt vẫn bình tĩnh như không.
Cực kỳ lạnh nhạt.
Hiện giờ, nàng toàn tâm toàn ý với Đường Tụng.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị Đường Tụng chinh phục, nào rảnh để ý đến người này.
Nếu như bị người khác chụp ảnh, truyền vào nhóm chat lớp, nàng không biết Đường Tụng sẽ có ý kiến với mình hay không.
“Xin nhường đường.” Nàng sửa lại áo khác, giọng nói bình tĩnh và lạnh lẽo.
Gió thu thổi tung mái tóc và góc áo nàng.
Khuôn mặt trắng nõn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhậm Tử Hiên vô thức nghiêng người tránh qua một bên.
Đặng Tử Vân nhìn thấy một màn này, chỉ thấy cực kỳ khó chịu.
Liền dậm chân, chỉ vào Đổng Ngọc Ngôn, kêu lên: “Đừng tưởng mình dính vào một tên ‘phú nhị đại’ thì có thể phong quang cả đời. Qua mấy năm nữa, chờ người ta chơi chán, thì cô cũng bị đá mà thôi.”
Người mình ghét nhất đột nhiên xuất hiện, lại ăn mặc xinh đẹp, ngồi xe sang trọng.
Nhậm Tử Hiên mà mình thầm mến lại bị hạ thấp như vậy.
Khiến cho Đặng Tử Vân rất khó chịu, có chút không khống chế được cảm xúc.
Trong nội tâm Đặng Tử Vân cũng hiểu, mình không có dũng khí kêu to gọi nhỏ trước mặt Đường Tụng.
Nhưng nếu là Đổng Ngọc Ngôn, vậy thì không cần sợ hãi, dù sao cũng đã có thù rồi.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn về phía Đặng Tử Vân.
Trương Hân Vũ nhìn thấy một màn này, vội vàng đứng cạnh Đổng Ngọc Ngôn.
Vẫy tay với mấy đồng nghiệp ở cách đó không xa.
Khóe miệng Đổng Ngọc Ngôn mang theo ý lạnh, nói: “Đặng Tử Vân, cô không cảm thấy mình rất tiện sao? Nói nhảm thì có lợi ích gì, có giỏi thì trả thù tôi đi.”
Đặng Tử Vân cười nhạo: “Bạn trai phú nhị đại của cô đang chơi bời với cô gái khác ở bên trong kìa. Tôi cảm thấy không lâu nữa, cô sẽ bị đánh về nguyên hình thôi.”
Nghe vậy, Đổng Ngọc Ngôn nhíu mày.
Đối phương chọc trúng chỗ đau của nàng.
Đau thật!
Nàng nhìn vào ba người trước mặt: “Chắc các người cũng tham gia đại hội đầu tư nhỉ? Cần xin đầu tư đúng không? Ha ha.”
“Cô ha ha cái rắm gì? Chúng tôi cũng không tìm cô đầu tư! Chờ công ty của Tử Hiên phát triển, đến khi đó hi vọng cô không chạy đến cầu xin tha thứ.” Đặng Tử Vân nhìn thấy vẻ chế giễu trên khuôn mặt đáng ghét kia, lại càng phẫn nộ hơn.
Đổng Ngọc Ngôn nghiêng người nhìn Trần Minh Hoa, cười nói: “Thanh tra Trần, tôi muốn nhờ anh giúp một việc, nhân viên của công ty này có nhân phẩm quá kém, có thể thủ tiêu tư cách diễn thuyết của họ không?”
Trần Minh Hoa gật đầu: “Không có vấn đề, việc này rất đơn giản.”
Trương Hân Vũ nhướng mày lên, đã có chủ ý.
Biết đây là một cơ hội tốt.
Nàng nói khẽ: “Ngọc Ngôn, Tô tiểu thư có thể giúp cô chặt đứt con đường xin đầu tư của họ, có cần tôi nói một câu không?”
Nghe thấy đề nghị của Trương Hân Vũ.
Đổng Ngọc Ngôn chỉ do dự một giây, liền quyết đoán gật đầu: “Cảm ơn chị Hân Vũ, cũng giúp em cảm ơn Tô tiểu thư.”
Nàng vốn không định đuổi tận giết tuyệt đám người Nhậm Tử Hiên.
Nhưng đối phương thật sự là khinh người quá đáng.
Nhất là lời nói liên quan đến Đường Tụng, khiến nàng cảm thấy bị mạo phạm.
Nếu nàng còn có thể nhịn, vậy nàng dứt khoát đi làm Ninja rùa đi.
Nhậm Tử Hiên dù đến giờ vẫn chưa vạch mặt với nàng, nhưng Đổng Ngọc Ngôn rất hiểu người này.
Với tính cách kiêu ngạo của người này, nếu sau này thật sự thành công, nói không chừng chính là hậu hoạn.
Nếu đã có sẵn tài nguyên bên cạnh, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ba người Nhậm Tử Hiên nghe bọn họ nói chuyện, đều nhìn lẫn nhau.
Cả ba đều không thể tin nổi.
Phe tổ chức đại hội rất có bối cảnh, muốn hủy bỏ tư cách của họ, nào có đơn giản như vậy.
Thậm chí còn phát ngôn bừa bãi, muốn chặt đứt con đường nhận đầu tư chủ yếu của bọn họ.
Chuyện này có thể sao?
Chẳng lẽ những cơ cấu đầu tư kia sẽ nghe lời Đổng Ngọc Ngôn?
Nhậm Tử Hiên tiến lên nửa bước, nhìn Đổng Ngọc Ngôn xinh đẹp động lòng người trước mắt.
Gằn từng chữ: “Trước kia tôi vẫn cho rằng em là một cô gái thông minh, có nội hàm, tiến tới, có quy hoạch, không ngờ em lại là người cuồng vọng, tham mộ hư vinh, tôi rất thất vọng với em.”
Đổng Ngọc Ngôn lùi về sau một bước, tránh cho bị hiểu lầm.
Nàng thản nhiên nói: “Tôi không cần anh cho rằng, tôi chỉ cần bạn trai tôi cho rằng.”
Nhậm Tử Hiên chỉ cảm thấy ngực lại bị đâm một đao.
Đặng Tử Vân tức giận nói: “Người bạn trai kia của cô cũng chỉ ngồi hàng ghế thứ 4 trong đại hội mà thôi. Cô sẽ không cho rằng cậu ta có năng lực thực hiện lời nói bừa bãi của cô chứ?”
Vẻ ngoài của Đường Tụng rất xuất chúng, nhất là khi ngồi giữa một đám trung niên.
Mặc dù Đặng Tử Vân không quá chú ý đến Đường Tụng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn mấy lần.
Dựa theo Lý Thành Vĩ nói.
Có thể ngồi ba hàng đầu, đều là chuyên gia, người đầu tư, đại biểu của cơ cấu đầu tư nổi tiếng trong tỉnh, thậm chí là toàn quốc.
Đường Tụng có thể nồi ở hàng thứ 4, hơn nữa còn là thư mời VIP.
Chứng tỏ đối phương có quyền thế nhất định ở Yến Thành, nhưng không quá nhiều đến mức có thể ảnh hưởng đến phe tổ chức đại hội.
Chớ đừng nói đến là cải biển quyết sách của các cơ cấu đầu tư khác.