Bầu không khí trong tiệc rượu rất nhiệt liệt.
Âm nhạc du dương quanh quẩn bên tai.
Dưới ánh đèn, những ly rượu đế cao chứa đầy Champagne, rượu vang, rượu trái cây.
Trong từng tiếng ‘đinh đinh đinh’ của cụng ly.
Rượu vào cổ họng, trò chuyện càng ngày càng nhiệt liệt hơn.
Tạ Vũ Đồng cầm đĩa đồ ăn ngồi xuống bàn.
Quan tâm hỏi: “Đường tổng, ăn chút gì đi, uống rượu với cái bụng rỗng là không tốt cho dạ dày.”
“Cảm ơn.” Đường Tụng đưa tay nhận lấy.
Bên trong có bò bít tết, salad, xúc xích.
Tạ Vũ Đồng ngồi trên ghế, đôi chân thon dài vắt lên nhau.
Yên tĩnh nhìn Đường Tụng ăn cơm.
“Ăn một miếng đi.” Thấy ánh mắt của nàng, Đường Tụng xiên một miếng thịt bò, đưa đến miệng nàng.
Tạ Vũ Đồng ngẩn người, vẫn cắn lấy miếng thịt.
Cảm nhận được vị ngon chưa từng có.
Nàng hơi cúi đầu, che giấu vẻ vui sướng của mình.
Một lát sau, lại có một miếng xúc xích đưa đến bên miệng nàng.
Bờ môi đỏ hồng của Tạ Vũ Đồng mở ra, xúc xích nhét vào hơn nửa.
Nàng đánh phải cắn một tiếng to, chậm rãi nhấm nuốt.
“Chị bình thường ăn quá nhiều salad và rau quả, rất ít khi thấy chị ăn thịt.” Đường Tụng cười tủm tỉm nói.
Tạ Vũ Đồng cúi đầu, điềm nhiên như không nói: “Nhiều tuổi rồi, ăn nhiều sẽ béo, còn dễ mệt.”
Đường Tụng quan sát nàng một phen, cảm khái: “Chị quá gầy, vẫn béo hơn một chút thì tốt hơn. Sau này có thể giảm thời gian làm việc, rèn luyện thân thể.”
Tạ Vũ Đồng gật đầu, tiếp nhận sự quan tâm của hắn.
Đúng lúc này, vài âm thanh ồn ào truyền đến.
“Là người của tư bản Tĩnh Ngộ!”
“Hình như còn không ít người.”
Bắt đầu có người bàn tán.
Đường Tụng nhìn qua, liền thấy một đám người cười cười nói nói đi vào.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tại đó.
Đổng Ngọc Ngôn mặc âu phục kaki, vô cùng bắt mắt trong đám người mặc âu phục đen.
Lúc này nàng đang cười rất tự nhiên và hào phóng.
Trần Minh Hoa đang chủ động giới thiệu cho nàng một số người.
Giúp nàng tạo quan hệ mới.
Mặc dù nàng che giấu rất tốt, nhưng Đường Tụng vẫn có thể nhận ra nàng đang khẩn trương từ vài thói quen nhỏ.
Ví dụ như thỉnh thoảng lại nghịch tóc, hay là liếc nhìn xuống dưới.
Một lát sau, tiếng ồn ào đã biến mất.
Mấy người Trần Minh Hoa đang cười nói gì đó.
Đổng Ngọc Ngôn ngồi xuống trước một bàn ăn.
Nàng nâng ly rượu vang, trò chuyện với mấy nhân viên của tư bản Tĩnh Ngộ.
Thỉnh thoảng lại ứng phó với những người đến bắt chuyện.
Một lúc sau.
Nàng bắt đầu vụng trộm tìm kiếm bóng dáng của Đường Tụng.
Trong đầu tự hỏi, chờ lát nữa nhìn thấy Đường Tụng, thì nên nói cái gì đây.
Đường Tụng liếc nhìn Tạ Vũ Đồng đang tò mò ở bên cạnh.
Bàn tay dưới gầm bàn vỗ nhẹ đùi nàng, nói khẽ: “Tôi có việc đi qua kia một lát, chị ngồi đây chờ tôi.”
“Được.” Gương mặt Tạ Vũ Đồng nóng lên, nội tâm rối bời.
Hình như hôm nay Đường Tụng rất chủ động.
Nhất là lúc trong khách sạn.
Nếu nói không động tâm thì là không thể.
Nếu tiếp tục như vậy, thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nàng lấy điện thoại ra, Bạch Hiểu Manh đã gửi rất nhiều tin nhắn.
“Dì, cháu chuẩn bị xong đồ đạc rồi, ngày mai cháu qua nhận phòng trước, dì làm xong thì qua đó luôn nha.”
“Hay là chúng ta đừng mang áo tắm, trực tiếp ngâm trần mới sáng khoái! Dù sao cũng là ao tắm riêng, không có người khác.”
“Cuối thu mát mẻ, phối hợp với suối nước nóng, lại uống mấy chén trà, quá sung sướng!”
Tạ Vũ Đồng nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời: “Mang áo tắm bảo thủ vào.”
…
Đường Tụng dạo bước đi đến sau lưng Đổng Ngọc Ngôn.
Nghe nàng và người chung quanh nói chuyện, cảm thấy rất thú vị.
Trên phương diện xã giao, nàng đúng là rất có tài.
Giọng nói bình thản mang theo chút nhiệt tình, nắm chắc tiêu chuẩn.
Tự nhiên gia tăng hảo cảm của đối phương.
Khi Đường Tụng ở cùng Đổng Ngọc Ngôn, nàng dường như không bao giờ hết chuyện để nói.
Trò chuyện phim ảnh, âm nhạc, trời đất, bạn bè.
Chỉ cần Đường Tụng tỏ vẻ tò mò với phương diện nào, thì nàng đều có thể nói được.
Rất nhanh, hắn chú ý đến mấy bóng người quen thuộc.
Đều là những xí nghiệp xuất sắc trong đại hội.
Trong đó có hai công ty đã từ chối đầu tư của hắn, là Tuệ Y Vân và Bác Âu.
Tần Ngọc Văn nhiệt tình cười nói: “Đã nghe nói bộ phận đầu tư của tư bản Tĩnh Ngộ có rất nhiều nhân tài, ánh mắt độc đáo… Tuệ Y Vân chúng tôi đang cố gắng… hoàn toàn có thể bổ sung với các cơ cấu chữa bệnh dưới cờ tập đoàn Đường Tống. Quản lý Hạ, hi vọng có cơ hội hợp tác với tư bản Tĩnh Ngộ.”
Giám đốc đầu tư Hạ Lâm cụng ly với Tần Ngọc Văn, cười nói: “Cảm ơn giám đốc Tần khích lệ, quý công ty rất có tiềm lực.”
Mấy thành viên còn lại cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại có người tiến lên bắt chuyện.
Dù sao với thực lực của tập đoàn Đường Tống bây giờ, cộng thêm vòng sinh thái vượt qua rất nhiều ngành nghề của họ.
Chỉ cần đối phương đầu tư vào, vậy thì không cần lo tài nguyên nữa.
Đường Tụng nghe một lát, liền vỗ vỗ vai Đổng Ngọc Ngôn.
Thân thể Đổng Ngọc Ngôn chấn động, quay đầu nhìn lại.
Vội vàng đứng lên ôm cánh tay của hắn.
Hai mắt trở nên sáng long lanh.
Mặt mày hớn hở nói: “Thân ái, tại sao anh lại ở đây?”
“Ra đây với anh.” Đường Tụng véo má nàng, không chọc thủng chút tâm tư của nàng ở chỗ này.
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng gật đầu, đi theo sau hắn.
Trương Hân Vũ thấy một màn này, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Những người còn lại thì hơi sững sờ.
Nhất là hai người từng từ chối đầu tư của Đường Tụng.
Nội tâm bắt đầu suy nghĩ.
Vị Đổng tiểu thư này rõ ràng là một đại nhân vật, dù là Trần Minh Hoa cũng phải khách khí với nàng.
Chủ động giúp nàng tạo quan hệ.
Vị Đường Tụng kia là bạn trai của nàng.
Như vậy… dường như không phải là không thể hợp tác.
…
Tại một góc hẻo lánh.
Đường Tụng tựa vào cửa sổ, mỉm cười nhìn Đổng Ngọc Ngôn.
Bị đôi mắt sáng tỏ kia nhìn vào, Đổng Ngọc Ngôn há to miệng, cuối cùng vẫn không dám nói láo.
Nàng rụt rè nói: “Em nhìn thấy video của anh ở trong nhóm, đúng lúc đội ngũ cố vấn được mời, nên em mới đi theo.”
“Vậy vì sao vừa rồi lại làm bộ như không biết?” Đường Tụng tiến lên một bước, nhìn vào mắt nàng.
Đổng Ngọc Ngôn có chút ủy khuất: “Em thấy bên cạnh anh có người phụ nữ khác, lại còn tươi ngon mọng nước như vậy, nội tâm có hơi sợ hãi, muốn đến xem nhưng lại sợ anh giận. Sau này em không vậy nữa, tha thứ cho em đi.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa nhích lại gần.
Đường Tụng thở dài, hắn rất hiểu Đổng Ngọc Ngôn.
Từ lúc mới nhìn thấy nàng, hắn đã đoán được lý do nàng đến đây.
Nghe thấy Đường Tụng thở dài, Đổng Ngọc Ngôn cắn môi một cái, nàng kéo tay Đường Tụng.
Chỉ về một phía, nhỏ giọng nói: “Qua đó với em, em sẽ cho anh câu trả lời hài lòng.”
Đường Tụng thầm giật mình, bình tĩnh gật đầu: “Được rồi.”
Đổng Ngọc Ngôn nhìn bảng hướng dẫn phía trên, rất nhanh đã đi đến trước một phòng vệ sinh.
Nàng nhìn chung quanh.
Sau khi xác nhận là không có ai, vội vàng kéo Đường Tụng vào trong.
Cạnh… tiếng khóa cửa chính vang lên.
Ngay sau đó, nàng quỳ trên đất.
Điểm đạm đang yêu nói: “Thân ái, anh nghe em giải thích đi.”
Đường Tụng tựa vào bệ đá, thần thái buông lỏng.
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Em cứ nói, không cần gấp, anh không giận.”
Đổng Ngọc Ngôn thở phào.
Nàng cũng ý thức được sai lầm của mình, đầu hơi cúi xuống.
Bắt đầu nghiêm túc nói cho Đường Tụng biết lịch trình của mình.
Hi vọng hắn có thể cảm nhận được tình yêu chân thành tha thiết của mình.
Đường Tụng thỉnh thoảng cũng trấn an trái tim xao động của nàng, nói vài câu an ủi.
Qua một lúc lâu.
Đường Tụng nhướng mày, cảm giác được chút nóng bỏng.
Hắn vội vã cuống cuồng hỏi: “Đừng bảo là em vừa ăn hạt tiêu nhé?”
Đổng Ngọc Ngôn ngẩng đầu lên, biểu cảm có hơi ngưng trọng.
(Cảm ơn KP của các bác, hnay thêm 3c)