“Thân ái, xin lỗi, anh… anh vẫn ổn chứ?”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng đứng lên, không lo được đau nhức trên gối, vội vàng lấy khăn ướt ra, cẩn thận từng li từng tí mà giúp hắn lau sạch.
“Vừa rồi em quá gấp, xin lỗi, xin lỗi. Em không có ý, Tiểu Đường vẫn còn tốt chứ? Hay là chúng ta đi bệnh viện đi?”
Đường Tụng vỗ mấy cái lên bờ mông vểnh cao của nàng, cắn răng nói: “Bị em hại thảm rồi!”
Hắn vốn rất nhạy cảm.
Nhất lại vị trí quan trọng như vậy thì có thể phát hiện ngay lập tức mới đúng.
Tiếc là bây giờ đang mặc âu phục, kỹ năng ‘côn đồ âu phục’ vẫn đang có hiệu lực.
Cảm giác đau giảm bớt, tăng tốc bài tiết adrenalin.
Để cho hắn phản ứng hơi chậm.
Thậm chí còn cảm thấy miệng lưỡi của Đổng Ngọc Ngôn rất lanh lợi, nhiệt độ cũng rất cao.
Kéo dài một lúc, theo nhiệt độ tăng cao không giảm, hắn mắt phát hiện ra không thích hợp.
Đổng Ngọc Ngôn vuốt vuốt cái mông.
Mặt mũi tràn đầy áy náy và nịnh nọt, nói: “Thật xin lỗi, thân ái, hay là em giúp anh rửa nhé?”
Nàng vừa nói vừa đứng dựa vào tường, lắc lắc thân thể.
Ra hiệu hắn đến đây.
Đường Tụng tiến lên, tóm lấy chiếc quần kaki của nàng, hung hăng nói: “Chờ tối trở về sẽ dạy dỗ em.”
Đổng Ngọc Ngôn khép chặt hai chân, có chút e ngại nhìn bạn trai của mình.
Nàng biết đối phương mạnh thế nào.
Vừa chờ mong lại vừa sợ.
Nghĩ nghĩ, nàng lập tức đi súc miệng, lại nhai cái kẹo cao su.
Sau đó lấy kẹo bạc hà ra ngậm.
Cuối cùng nói với Đường Tụng.
“Nghe nói sau khi bị cay, bôi bạc hà sẽ hết, em giúp anh bôi.”
Lại quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Thân ái, em sẽ cố gắng lấy công chuộc tội, đêm nay có thể nhường em một chút không?”
Nàng vừa nói vừa đưa đầu lại gần, nghiêm túc giúp Đường Tụng bôi bạc hạ.
Không buông tha bất kỳ vết thương nào.
Đường Tụng nhắm mắt lại, cảm nhận từng tia ý lạnh truyền đến.
Cảm giác nóng bỏng đã biến mất, rất thoải mái.
…
Tạ Vũ Đồng nhìn thời gian.
Đã qua nửa tiếng, Đường Tụng vẫn chưa về.
Nàng đứng lên, liếc mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Nàng đi giày cao gót, đã cao hơn 1m8.
Tầm mắt rất rộng rãi.
Một lát sau, trên mặt nàng nở nụ cười.
Ngay sau đó lại cau mày.
Nàng nhìn thấy Đổng Ngọc Ngôn đi theo sau hắn.
Đương nhiên nàng biết cô gái xinh đẹp này xuất hiện cùng với nhân viên của tư bản Tĩnh Ngộ.
Chung quanh có không ít người đang thảo luận về lai lịch của vị này.
Nghĩ đến mối quan hệ của Đường Tụng và tập đoàn Đường Tống.
Tạ Vũ Đồng lập tức đoán được gì đó.
Quả nhiên, một người đàn ông như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú vây quanh.
Nhìn dáng vẻ thân mật kia, hiển nhiên là rất thân thiết.
Nói không chừng còn vừa đi ‘tâm sự’.
Nghĩ tới đây, Tạ Vũ Đồng lại cảm thấy khó chịu, đắng chát.
Nàng cầm ly rượu lên, uống một ngụm to.
Muốn vứt bỏ suy nghĩ phức tạp.
Khụ khụ… bởi vì uống quá nhanh nên bị sặc.
Rất nhanh, một tờ giấy đưa qua.
Đường Tụng quan tâm nói: “Không sao chứ?”
“Cảm ơn, tôi không sao.” Tạ Vũ Đồng tiếp nhận khăn giấy.
Đường Tụng cầm ly rượu trước mặt nàng lên, vừa uống vừa nói: “Sau này uống ít thôi.”
Tạ Vũ Đồng gật đầu, lại khôi phục dáng vẻ đoan trang.
Đường Tụng tựa trên ghế, nhớ đến màn ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’ vừa rồi, đúng là kích thích chưa từng có.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Đổng Ngọc Ngôn vừa rồi đã nói quá nhiều với Đường Tụng, nên hơi mỏi, lúc này đã yên tĩnh hơn trước rất nhiều.
Không ít người chú ý đến hành vi thân mật của Đổng Ngọc Ngôn và Đường Tụng, nên cũng tiến lên mời rượu hắn.
Trong đó còn có mấy xí nghiệp đã từng từ chối hắn.
Nói bóng nói gió để nghe ngóng quan hệ của hắn và tư bản Tĩnh Ngộ, có thể mượn dùng tài nguyên của tư bản Tĩnh Ngộ hay không.
Đường Tụng thuận miệng ứng phó, cũng không mượn danh tiếng của tư bản Tĩnh Ngộ để nói lung tung.
Một mặt là bây giờ hắn còn chưa có năng lực tiếp quản công ty này.
Một mặt khác là dựa theo miêu tả của nhiệm vụ, thân là phú ông trăm tỷ, hắn cần phải có tự tin về tài sản và quan hệ xã giao của mình.
Đại khái là hắn cần phải tự hoàn thành nhiệm vụ này.
10 giờ tối, tiệc rượu kết thúc.
Không ít người lần lượt rời đi.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Đổng Ngọc Ngôn: “Đêm nay không gặp không về, là anh nói muốn dạy dỗ em, đừng nuốt lời.”
Phía dưới còn có một icon đáng yêu.
Nhìn thấy tin nhắn này, Đường Tụng cũng hiểu tâm tư của nàng.
Nàng lo đêm nay mình sẽ đi với Tạ Vũ Đồng.
Hắn trả lời: “Ok!”
Đường Tụng cất điện thoại, cùng Tạ Vũ Đồng leo lên ghế sau xe.
Sau khi xác nhận địa điểm với lái thuê, liền xuất phát đến tiểu khu Thịnh Nguyên Giai Cảnh.
Trên đường về, do uống nhiều rượu nên Đường Tụng nhắm mắt dưỡng thần, suy tư về nhiệm vụ ‘nhà đầu tư’.
Không biết từ lúc nào, một bàn tay mềm mại đi qua.
Đặt giữa hàng lông mày của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.
Mùi trầm hương nhàn nhạt phả vào mặt, mang theo cảm giác tươi mát.
Đường Tụng nhích lại gần hơn, cho Tạ Vũ Đồng tiện xoa bóp.
Hình như nàng rất có kinh nghiệp, lực vừa vặn, tiếu tấu lúc nhanh lúc chậm, rất thoải mái.
Dần dần, thân thể Đường Tụng hoàn toàn dán vào bờ vai của nàng.
Tạ Vũ Đồng vẫn tập trung xoa bóp, giúp hắn xua tan mỏi mệt.
Bầu không khí trong xe trở nên an bình mà hài hòa.
Tạ Vũ Đồng ngửi mùi hương trên người hắn, tiếp xúc với cơ thể hắn.
Mặc dù vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang, nhưng nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh.
Nhìn gương mặt cách mười mấy cm kia, không tự chủ được mà hơi mê mẩn.
Đột nhiên, Đường Tụng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt trong suốt kia tựa như có thể thẩm thấu đến tận đáy lòng của nàng, để nàng hơi trầm mê.
Một lúc sau, nàng bối rối rời mắt đi, tay cũng dùng nhiều sức hơn.
Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp đưa tay nâng khuôn mặt của nàng, ép nàng phải mắt đối mắt với mình.
Tạ Vũ Đồng đẩy ngực hắn một cái, có hơi quẫn bách nói: “Cậu làm gì?”
“Nghe nói hai người đối mặt 10 giây trở lên, ai né tránh trước thì người đó là động tâm.”
Tạ Vũ Đồng nghe vậy, toàn thân run lên, đầu óc trống rỗng.
Một lát sau, nàng cố gắng nhìn vào mắt Đường Tụng, vượt qua cảm xúc mình muốn trốn tránh.
Nàng quật cường nói: “Lần này tôi không tránh, vừa rồi chẳng qua là xấu hổ. 10, 9, 8…”
Chờ nàng đếm xong, Đường Tụng cười nói: “Nghe nói khi chị mắt đối mắt với người mình thích quá 10 giây, thì sẽ nhịn không được mà muốn hôn đối phương.”
Nói xong, hắn buông tay ra.
Nhìn thẳng vào mắt Tạ Vũ Đồng, chậm rãi đưa miệng qua.
Ánh mắt Tạ Vũ Đồng giãy dụa kịch liệt, dùng hết sức lực toàn thân mới né tránh được.
Nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn hôn cậu, cậu đừng hiểu lầm.”
Đường Tụng nhìn giao diện hệ thống, hạt châu vui sướng đang nhắc nhở.
Điểm vui sướng +1.
Điểm vui sướng +1.
Điểm vui sướng +1.
…
“Vậy sao?”
Tạ Vũ Đồng cúi đầu, nhất thời không nói gì.
Tuổi tác chênh lệch, huống hồ Đường Tụng còn có những cô gái khác.
Qua vài năm nữa, đến khi nàng 35 tuổi.
Thân thể bắt đầu xấu xí, làn da lỏng lẻo, dáng người biến dạng.
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Phải, cậu còn trẻ tuổi, lại đẹp trai, có thành tựu, sẽ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi thích cậu.”
“Vậy còn chị?” Có lẽ là do uống rượu, cộng thêm bầu không khí vừa rồi, nên Đường Tụng nói chuyện rất ngay thẳng.
“Tôi?” Tạ Vũ Đồng nhắm mắt lại, tựa vào cửa xe.
Yên lặng giây lát, nhẹ nhàng nói: “Tôi không trẻ, sắp tròn 32 rồi. Nghĩ lại thì năm sáu năm qua, trôi qua như một chớp mắt. Bây giờ tôi còn nhớ rõ lúc vừa tốt nghiệp, tiếc là không thể trở về nữa rồi.”