Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Chỉ Có Thể Là Tôi Đâm Cậu

Chương 378: Chỉ có thể là tôi đâm cậu Chương 378: Chỉ có thể là tôi đâm cậu

“Thật ra chị cũng không nhiều tuổi, hơn nữa còn rất quyến rũ.” Đường Tụng không hề che giấu vẻ thưởng thức và ưa thích trong mắt.

“Đó là do tôi chăm sóc không tệ, qua vài năm nữa, chờ tôi 35 tuổi, cậu nhất định sẽ không nói như vậy.”

Tạ Vũ Đồng nhắm mắt lại, ngón tay véo đùi, cố gắng làm dịu nỗi đau thương trong lòng.

Đường Tụng nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Đối với vị phó tổng tận chức tận trách này.

Hắn cực kỳ thưởng thức, cũng rất có hảo cảm.

Nhìn dáng vẻ đoan trang của nàng, Đường Tụng chân thành nói: “Tiêu chuẩn cân nhắc sức hút của một người, không chỉ là vẻ ngoài, còn có cả nội hàm, năng lực, nhân phẩm, tính cách… Từ mọi phương diện, chị đều là một cô gái rất có sức hút.”

Tạ Vũ Đồng kéo tay ra, không thể thành công, cũng không giãy dụa nữa.

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên tay.

Lông mi nàng run rẩy, chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua tay.

Tê tê dại dại, chạy thẳng vào đáy lòng.

Một lúc sau, khóe miệng của nàng cong lên, vẽ ra một đường cong xinh đẹp.

Giọng nói mềm mại: “Cảm ơn khích lệ, nói thật, được một người đàn ông ưu tú như cậu tán thành, tôi rất mừng. Tối mai, tôi sẽ giới thiệu cháu gái cho cậu, hai người nhất định rất hợp nhau. Tôi hơi mệt, chợp mắt một lát.”

Đường Tụng mỉm cười, không nói gì nữa.

Chiếc xe Panamera xuyên qua đường phố thành thị.

Khi thì ồn ào náo động, khi thì yên tĩnh.

Cuối cùng dừng lại trước tòa số 7 trong tiểu khu Thịnh Nguyên Giai Cảnh.

Tạ Vũ Đồng mở mắt ra, thở sâu, mở cửa xuống xe.

“Tạm biệt, tôi về trước.” Nàng vẫy tay chào Đường Tụng, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

“Mai gặp!”

Tiểu khu Thanh Tân.

Từ TÌnh nhìn mấy bộ cosplay bày trên giường, nàng không khỏi nhíu mày.

Đều là hàng áp đáy hòm.

Cộng thêm lúc mua cũng là mua hàng rẻ, bây giờ nhìn trông rất dúm dó.

Nghĩ đến Đường Tụng mặc âu phục phẳng phiu trong video, Từ Tình liền chu mỏ lên.

Tự lẩm bẩm: “Ngôn Ngôn cũng thật là, không biết báo sớm một chút, để mình còn chuẩn bị trước.”

Nàng cầm bộ Neil kỷ nguyên máy móc lên, bắt đầu là quần áo.

Coi như mặc tạm.

Ngay sau đó, nàng bắt đầu trang điểm.

Đây là một bước rắc rối nhất.

Cần làm cho ngũ quan tương đồng với nhân vật cosplay.

Trước kia nàng đều tìm người khác hỗ trợ, vài người cùng làm sẽ nhanh hơn.

Bây giờ chỉ có một mình, liền có vẻ hơi luống cuống.

Bận rộn hơn một tiếng, cuối cùng cũng xong.

Từ Tình cầm bộ cosplay lên, cẩn thận mặc vào.

Mặc dù quần áo không quá đẹp, nhưng cũng may là dáng người nàng đẹp, dung mạo lại xinh.

Eo nhỏ chân dài mông vểnh, ngũ quan ngọt ngào tươi mát, mặc loại đồ cosplay này thì khỏi phải bàn.

Đi tất chân đen, lại thêm giày da.

Đeo tóc giả ngắn màu trắng.

Giống như là nhân vật trong game bước ra vậy.

“Quá đẹp!”

Nàng vỗ tay một cái, mặt mày hớn hở.

Nàng lấy điện thoại ra, tự chụp vài tấm.

Một lúc sau.

Nàng nhìn thời gian, lại lấy ra thanh kiếm gỗ trắng mà mình cất giữ trong ngăn tủ.

Chỉnh thể màu trắng bạc, chuôi kiếm có điểm xuyết thêm trang sức màu đen.

Thanh kiếm này còn đắt hơn bộ đồ cosplay. Cho nên nàng giữ rất cẩn thận, thậm chí còn mua một chiếc túi để giữ gìn nó.

Trên chuôi kiếm có một cái nút nhỏ.

Ấn xuống, thanh kiếm sẽ phát ra âm thanh xé gió.

Xong xuôi!

Bảo đao chưa giờ! Nhìn vẫn rất ngon nghẻ!

Cạnh… tiếng mở khóa đột nhiên vang lên.

“Ai nha!” Từ Tình đang tập trung thưởng thức vẻ đẹp của mình, chợt giật mình một cái.

Từ sau khi bị Đường Tụng đánh mông, mỗi khi nghe thấy tiếng mở cửa là nàng lại hơi hoảng.

“Mình chứ ai!”

Đổng Ngọc Ngôn đi vào, treo túi xách, mệt mỏi tựa trên ghế salon.

Nàng quét mắt nhìn Từ Tình, gật đầu hài lòng: “Lát nữa biểu hiện tốt một chút, Đường tổng người ta tốt với chúng ta như vậy, lại tặng đồng hồ lại tặng nhà, cậu cũng đừng như xe bị tuột xích.”

“Này này này, đó là tặng nhà cho cậu, còn là 180 mét vuông nữa, mình nằm mơ cũng chảy nước miếng.”

Nhớ đến chuyện này, Từ TÌnh lại thấy giận.

Cùng chơi một game, mình không nhận được gì cả, lại còn bị đánh mông.

Nàng đảo mắt một vòng, nhìn thanh kiếm trong tay.

Lo lắng lát nữa Đường Tụng đi vào, có nên đánh mông hắn hay không.

Làm bộ như mình bất cẩn, trầm mê trong nhân vật, không thể tự kiềm chế.

Nghĩ vậy, nàng lại cười ‘hì hì’.

Đổng Ngọc Ngôn không muốn dây dưa chuyện này, nhìn thời gian, nói: “Tìm cho mình một bộ đi.”

“Bộ gì?” Mặt Từ Tình tràn đầy dấu hỏi.

Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ lên, hơi mất tự nhiên nói: “Đồ cosplay chứ đồ gì nữa.”

Loại tâm tư kéo chị em tốt nịnh nọt bạn trai này quá là âm u.

Nàng có chút không đành lòng, lại không dám nói rõ với Từ Tình.

Nghe vậy, Từ Tình ngạc nhiên hỏi: “Cậu ghét nhất là cosplay cơ mà? Trước kia còn mắng mình ngây thơ nữa.”

Ngay sau đó, nàng bừng tĩnh.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Đổng Ngọc Ngôn.

Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu, có lòng muốn giải thích.

Từ Tình lại cảm động nói: “Mình hiểu rồi, cậu đang giúp mình xin việc đúng không, cho nên mới bảo mình mặc cosplay. Ngôn Ngôn, cậu không hổ là chị em tốt của mình, yêu cậu chết mất.”

Từ Tình vừa nói vừa nhào qua, hôn lên mặt nàng mấy ngụm.

Đổng Ngọc Ngôn hai mắt lập lòe, thấy hơi áy náy.

Nhưng nàng cũng không giải thích.

Sờ sờ đầu Từ Tình, nói khẽ: “Tình Tình, chuyện công việc của cậu, mình sẽ giúp cậu xử lý. Mặc kệ cậu muốn làm luật sư hay là lập nghiệp với mình, tùy cậu chọn.”

Hai mắt Từ Tình ngấn lệ, đúng là chị em tốt mà.

Hai người tỉ tê về tình chị em một lúc lâu.

Từ Tình kéo Đổng Ngọc Ngôn vào phòng mình.

Chỉ vào mấy bộ cosplay dúm dó trên giường, hào phóng nói: “Tất cả ở đây, thích bộ nào cứ chọn, mình sẽ là cho cậu.”

“Quên đi, chờ câu j là xong, Đường Tụng đã đi rồi, mình tự nghĩ cách khác.” Đổng Ngọc Ngôn vỗ trán, quay người trở về phòng.

Sắp 10:40 rồi, coi như Đường Tụng thân mật với người phụ nữ kia một lát, thì cũng sắp đến rồi.

Đổng Ngọc Ngôn tìm kiếm một lúc lâu.

Lấy ra bộ tiếp viên hàng không đầy tình thú để lấy lòng lần trước.

Đánh răng súc miệng thơm nức.

Tiếp đó bắt đầu thay quần áo.

Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.

Từ Tình ngồi trên salon lập tức mở miệng: “Ai nha?”

“Là tôi!” Giọng nói Đường Tụng truyền vào.

Từ Tình sáng mắt lên, cầm lấy kiếm của mình, bước nhanh ra cửa.

“Chờ chút, tôi mở cửa.” Nàng nhỏ nhẹ nói.

Cạnh… cửa mở ra.

Đường Tụng mặc âu phục đen đi vào.

Ngay sao đó, một âm thanh xé gió truyền đến.

Từ Tình cầm trường kiếm 1m2 trong tay, đánh về phía mông Đường Tụng.

Hét to: “Nguyện vinh quang nhân loại vĩnh tồn!”

“Ai?!” Từ Tình trợn tròn mắt, trường kiếm trong tay bị chặn lại.

Đường Tụng dùng sức kéo thân kiếm.

Thân thể Từ Tình nghiêng về phía trước, có xu thế ngã sấp xuống.

Nàng bị dọa đến nhắm chặt mắt, miệng còn rít gào.

Có kỹ năng bị động ‘côn đồ âu phục’, động tác của Đường Tụng rất nhanh nhẹn.

Một tay tóm lấy áo nàng, kéo nàng dậy, thuận tay dùng kiếm vỗ mông nàng một cái, cười nói: “To gan thật, lại dám đánh lén tôi.”

Từ Tình sửa sang mái tóc giả, thở phì phò nói: “Người ta đang chơi cosplay nha, cậu không thể phối hợp một chút sao? Cũng không phải đâm mông thật.”

Đường Tụng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Muốn đâm thì cũng là tôi đâm cậu!”

Từ Tình sửng sốt, lập tức hiểu ra.

Vô thức liếc nhìn thanh kiếm ẩn giấu kia của Đường Tụng, trong đầu như đã có hình ảnh.

Nàng bụm mặt, không dám nói gì nữa, trái tim nhảy loạn.

Bình Luận (0)
Comment