Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 380 - Chương 380: Quá Muộn

Chương 380: Quá muộn Chương 380: Quá muộn

Ngày 29 tháng 10 năm 2022, 5 giờ chiều.

Đại hội đầu tư mạo hiểm tiến vào giai đoạn cuối.

Từng xí nghiệp mới thành lập lần lượt lên sân.

Đường Tụng ngồi bên dưới, nghiêm túc lắng nghe.

Cơ bản đều là các xí nghiệp dính đến công nghệ cao, bát quát công trình sinh vật, IT, truyền thông mời, AI…

Nhưng so với những xí nghiệp trưởng thành ngày hôm qua, quy mô của những xí nghiệp này cũng không to.

Mặc dù hình thức và lý niệm đều rất mới, đồ vật cũng rất sáng tạo.

Nhưng mà không có lợi nhuận ổn định, tính không xác định quá lớn.

“Hoạt động dạy học truyền thống trong các trường học thường sẽ khai thác phương thức dạy học ‘áp đặt’ và ‘nhồi vịt’…”

“Trên thực tế, tốc độ học tập của mỗi học sinh là khác nhau, năng lực phân tích cũng khác nhau…”

“Nền tảng giáo dục online lợi dụng phép tính…”

“Ái Sủng Gia là một nền tảng chăm sóc vật nuôi chuyên nghiệp, cung cấp rất nhiều phục vụ như chăm sóc, gửi nuôi, y tế…”

“Mấy năm qua, ngành nghề vật nuôi này đã bắt đầu trưởng thành, càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi…”

Theo xí nghiệp cuối cùng kết thúc.

MC leo lên sân khấu, bắt đầu nhiệt tình tổng kết thành quả.

Đường Tụng tiến vào giao diện, sử dụng ‘bản thảo của Ngô Khác Chi’.

Đường Tụng viết tên hai công ty mình và Tạ Vũ Đồng lựa chọn lên đó.

Giao diện lóe lên một cái.

Trên giấy xuất hiện từng dòng chữ.

Tên công ty: Công ty TNHH khoa học kỹ thuật Duyệt Đồ.

Đặc điểm hạng mục: Đội ngũ sáng lập rất có thực lực, lực chấp hành mạnh, thực lực công ty khá mạnh, hình thức thương nghiệp chưa cố định, chiếm thị trường khá ít, hạng mục có tính không xác định khá cao.

Giai đoạn đầu tư: Kỳ trưởng thành (vòng A).

Kim ngạch đầu tư: Bình thường, 6 triệu đến 40 triệu.

Kỳ hồi báo: 27 năm.

Tỷ lệ hồi báo mong muốn: 20 lần.

Phương thức rời khỏi: Sau khi hình thức thương nghiệp ổn định, chuyển nhượng cho VC hoặc PE để thu lợi.

Xác suất trúng thầu: 59%.

Ngô Khác Chi chú giải: Với tư cách là một công ty vật kết nối mạng, có thực lực kỹ thuật không tệ, vì thiếu tài nguyên và tài chính ủng hộ, không có năng lực mở rộng thị trường. Có thể thông qua gia tăng đầu tư, trợ giúp mở rộng tài nguyên, thay đổi nhà máy làm thay ưu tú hơn, thay đổi kế hoạch marketing nhãn hiệu… để nâng cao tỷ lệ hồi báo.

Tên công ty: Công ty TNHH giáo dục Ái Hòa.

Đặc điểm: Đội ngũ không đủ trình độ kỹ thuật, vẫn nằm trong giai đoạn thử nghiệm và thăm dò, tính không xác định cực cao.

Giai đoạn đầu tư: Thời kỳ mới thành lập.

Kim ngạch đầu tư: Bình thường, 5 triệu đến 15 triệu.

Kỳ hồi báo: 410 năm.

Tỷ lệ hồi báo mong muốn: 01 lần.

Phương thức rời khỏi: Hợp đồng đánh cược, sau khi thất bại, đội ngũ sáng lập sẽ phải mua lại cổ phần.

Xác suất trúng thầu: 89%.

Ngô Khác Chi chú giải: Câu chuyện rất hay, nhưng tương lai rất xa vời. AI+ giáo dục là một con đường phát triển rất rộng lớn, căn cứ vào kỹ thuật

Đóng giao diện, Đường Tụng nhíu mày trầm tư giây lát, rồi từ bỏ suy nghĩ tiếp.

Ái Hòa chỉ là một chủ nghĩa hình thức, còn không bằng Duyệt Đồ chủ động đến bắt chuyện.

Bây giờ xem ra, trình độ kỹ thuật của những xí nghiệp mới thành lập này không cao.

Sử dụng bản thảo với những xí nghiệp này là không có lời.

Hình thức thương nghiệp không cố định, khoác lác lại rất mạnh, hầu như chỉ nói về khái niệm, về tương lai, như đang kể chuyện.

Có lẽ những người đầu tư và cơ cấu kia cũng hiểu rõ.

Nhưng bọn họ đang chơi đánh trống truyền hoa.

Chỉ cần công ty này có chút thành tích, bọn họ sẽ nhảy vào ngay.

Sau khi kết thúc.

Đường Tụng lại gặp được Thôi Thành, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Duyệt Đồ.

Hai người bắt tay.

Thôi Thành nhiệt tình nói: “Đường tiên sinh, không biết ngài thấy thế nào với màn diễn thuyết của chúng tôi?”

Đường Tụng gật đầu cười nói: “Rất không tệ, mạch suy nghĩ rõ ràng, hết sức đặc sắc.”

Thôi Thành đưa qua một phần tài liệu, thành khẩn nói: “Đường tiên sinh, ngoại trừ nội dung diễn thuyết, tôi còn một vài thứ một thuyết minh với riêng ngài. Đây là một phương án cải tiến mà chúng tôi làm dựa trên tình hình của phòng cà phê Thời Gian.”

“Có thể căn cứ vào mặt người, vân tay, thẻ hội viên để thực hiện mượn và trả sách.”

“Phân tích và thống kê mỗi một cuốn sách hội viên đã đọc, từ đó tính toán ra sở thích của hội viên.”

“Lợi dụng phép tính, chúng ta có thể chủ động đề cử những cuốn sách mà đối phương thích, cũng ghi rõ những giá sách với các vị trí tương ứng.”

“Ưu hóa trải nghiệm sử dụng và mượn đọc của người dung, trợ giúp phòng cà phê gia tăng tính dính của người sử dụng…”

Đường Tụng đưa tay nhận tài liệu, từ độ dày của nó, có thể thấy đối phương rất có lòng.

Hắn nhìn lướt qua, trong ánh mắt mong chờ của Thôi Thành, cười nói: “Tôi đã xem bản kế hoạch kinh doanh của các anh, trước mặt công ty các anh được đánh giá khoảng 48 triệu.”

Thôi Thành chân hành nói: “Đội ngũ khai phát của chúng tôi rất ưu tú. Trước mắt có 6 hạng độc quyền, 5 phần mềm chứng nhận tác giả… Đường tiên sinh, hạng mục của chúng tôi cần rất nhiều tài chính, nhưng thành quả nhất định sẽ không làm ngài thất vọng. Nếu ngài có ý nguyện đầu tư, chúng ta có thể ký hiệp nghị đánh cược!”

Đường Tụng cười nói: “10 giờ sáng thứ hai, các anh đến văn hóa Đường Trình ở tầng 30 cao ốc Nguyệt Thành, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về việc đầu tư.”

Thôi Thành sáng mắt lên, hưng phấn nói: “Vâng Đường tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Sau khi lên xe.

Tạ Vũ Đồng mở miệng nói: “Cần tôi liên hệ với cơ cấu điều tra nghiên cứu để tiến hành điều tra bọn họ không?”

“Không cần, tôi sẽ tự an bài.”

Ông ông… chiếc xe lăn bánh.

Nghênh đón ánh hoàng hôn, chạy về phía tây.

Khách sạn nghỉ dưỡng Thanh Tuyền nằm ở vùng ngoại ô Yến Thành, lái xe khoảng 1 tiếng.

Trên đường, Tạ Vũ Đồng rất yên tĩnh.

Nàng tựa vào ghế, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Khuôn mặt thành thục tài trí mang theo chút u sầu.

Đường Tụng nói đùa: “Sao hôm nay lại rầu rũ không vui vậy, lẽ nào là vì không muốn đi tắm suối nước nóng với tôi? Nói thật, dáng người tôi rất tốt, cam đam sẽ làm chị mở rộng tầm mắt.”

“Không phải.” Tạ Vũ Đồng chỉ nhỏ giọng đáp một câu, sau đó không nói gì nữa.

Hình như càng đến gần khách sạn, nội tâm nàng càng rầu rĩ hơn.

Đường Tụng lắc đầu, tiện tay mở nhạc trên xe.

Tiếng nhạc truyền ra.

Là một bài hát tiếng Anh cũ, ‘You’re beautiful’.

Tạ Vũ Đồng vẫn híp mắt lại, nhưng ngón tay nàng bắt đầu gõ nhẹ theo tiếng nhạc.

Đến giữa bài hát, nàng còn hát theo hai câu.

“And I don’t know what to do.” (Và tôi không biết mình phải làm gì)

“Cause i’ll never be with you.” (Bởi vì tôi sẽ không bao giờ có được em)

Bóng đêm càng sâu hơn.

7 giờ tối, chiếc xe lái vào trong khách sạn.

Hai người xuống xe.

Đường Tụng đi đến bên cạnh Tạ Vũ Đồng, tự nhiên kéo tay nàng: “Đi thôi, vẫn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi ngâm suối nước nóng.”

Tạ Vũ Đồng quay đầu nhìn hắn.

Âu phục đen, mái tóc đen tan vào bóng đêm, làn da trắng lạnh lóa mắt.

Thế đứng cao quý ưu nhã, ngũ quan tuấn mỹ xuất trần.

Giống như quý công tử đo ra từ tiểu thuyết.

Hơn nữa, hắn còn là một phú ông trăm tỷ trẻ tuổi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Nàng ngẩng đầu lên.

Nhìn bầu trời đầy sao, nghênh đón gió lạnh ào ào, dùng sức nắm chặt áo.

Mang trên mặt vẻ mất mại lại thoải mái.

Nhỏ giọng lập bẩm: “Quá muộn rồi, ý tôi không phải là thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment