Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 382 - Chương 382: Duyên Phận

Chương 382: Duyên phận Chương 382: Duyên phận

Trong phòng biệt thự cảnh hồ.

Bạch Hiểu Manh mặc quần jean áo phông ở nhà, ngồi trên ghế dựa ngoài ban công.

Cúp máy.

Nàng nhìn bầu trời bên ngoài, rồi rơi vào trầm tư.

Mặc dù biết dì muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ nàng thật sự rất phản cảm với chuyện này.

Luôn không nhịn được mà nghĩ đến Đường Tụng.

Hắn bây giờ, cao ngạo lạnh lùng, đẹp trai phong độ, là chủ tịch công ty, chơi violin cực đỉnh.

Đơn giản chính là hoàng tử trong mơ của nàng.

Nhất là mấy đêm gần đây, nàng vẫn luôn mơ đến những chuyện của hai người khi Đường Tụng còn làm trong công ty.

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn chút dư vị chưa tan.

Rất muốn quay trở về quá khứ, trải nhiệm cảm giác được hắn theo đuổi và chăm sóc.

Nhưng cái này cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi.

Đường Tụng đã có bạn gái, hơn nữa có thể là không chỉ một người.

Thở dài.

Bạch Hiểu Manh đứng lên, duỗi cái lưng mỏi.

Lộ ra đường cong eo mông xinh đẹp.

Trở lại phòng ngủ, nhìn khuôn mặt mộc ở trong gương, ăn mặc tùy ý, liền gật đầu hài lòng.

Cứ như vậy mà đi gặp cái gọi là ‘thanh niên tài tuấn’ kia đi.

Dù sao cũng chỉ ăn bữa cơm, sẽ không có tiếp theo gì cả.

Nếu dì đã mang người đến, vậy thì ứng phó một lần đi.

Nói đến thì đúng là rất có duyên.

Mình đi xe mắt hai lần, vậy mà đều gặp phải Đường Tụng.

Hơn nữa còn đều bị đánh gãy vì các nhân tố có liên quan đến hắn.

Đột nhiên, Bạch Hiểu Manh thầm giật mình.

Hôm nay… Đường Tụng sẽ không lại xuất hiện chứ?

Sau đó nàng lại cười tự giễu.

Có thể sao?

Một lần hai lần có thể nói là ngoài ý muốn.

Nếu như có lần thứ ba, vậy nàng có thể đi mua vé số rồi.

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Dì: Đến rồi, mở cửa.

Bạch Hiểu Manh bĩu môi: “Sao còn dẫn người ta đến đây chứ!”

Nàng xỏ dép lê, chậm rãi đi xuống dưới nhà.

Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.

“Đây đây.” Bạch Hiểu Manh đáp lại một câu.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của dì nhỏ.

Tạ Vũ Đồng nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, sắc mặt đã hơi khó coi.

Đây là cố tình đúng không?

Bạch Hiểu Manh bĩu môi với nàng.

Dùng ánh mắt để biểu thị phản kháng không tiếng động.

Sau đó tỏ vẻ nghiêm túc, cứng rắn, chờ đợi vị ‘thanh niên tài tuấn’ kia lộ diện.

Tuyệt đối không thể cho sắc mặt tốt.

Tạ Vũ Đồng kéo cửa phòng ra, nói với bên cạnh: “Tiểu Tụng, vào đi, đây là cháu gái tôi, Bạch Hiểu Manh.”

Theo cửa phòng mở ra, ánh đèn trong phòng chiếu ra ngoài.

Dáng người cao to của Đường Tụng xuất hiện dưới ánh đèn.

Hắn mang theo vẻ kinh ngạc và kinh ngạc.

Khi nghe thấy cái tên Bạch Hiểu Manh này, hắn chợt bừng tỉnh.

Đã hiểu quan hệ của hai người.

Bảo sao hai người lại giống nhau như vậy, thần thái và dáng người, khuôn mặt đều rất tương tự.

Thì ra đúng là người một nhà thật.

Nhưng bởi vì tuổi tác chênh lệch không nhiều, dòng họ khác nhau, nên hắn vẫn không nghĩ đến phương diện này.

Hiện giờ lại phát hiện ra sự thật kinh người này, lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi.

Luôn cảm thấy là lạ.

Hắn vẫn rất có hảo cảm với Bạch Hiểu Manh.

Bằng không thì đã không nịnh nọt nàng khi còn làm việc ở công ty cũ.

Nàng có tính cách tốt, lấy giúp người làm niềm vui, thoải mái lại hào phóng.

Quan trọng nhất là nàng rất xinh đẹp, dáng người gợi cảm.

Xem như là người thứ hai mà hắn chính thức yêu thích, ngoại trừ Bảo Nguyệt.

Lúc này, hắn và dì của nàng lại có quan hệ mập mờ.

Sao có cảm giác cứ như biến thái nhỉ?

Thu liễm suy nghĩ lung tung.

Hắn chủ động lên tiếng chào Bạch Hiểu Manh: “Hiểu Manh, chào buổi tối, không ngờ cô lại là cháu gái của chị Vũ Đồng, đúng là rất trùng hợp.”

Bạch Hiểu Manh vẫn đang hoài nghi mình nằm mơ.

Vừa rồi còn suy nghĩ, Đường Tụng có xuất hiện hay không, không ngờ lại xuất hiện thật.

Lẽ nào là mơ thật?

Bạch Hiểu Manh dụi dụi mắt, còn bấm đùi mình một cái.

Ngay sau đó, nàng trợn tròn đôi mắt trong veo như nước, khó tin nói: “Đường Tụng, sao anh lại ở đây?”

Sau đó nàng lại nhìn ra ngoài cửa.

Không có những người khác.

Nàng nhìn dì của mình, ngây ngốc hỏi: “Dây chính là đối tượng hẹn hò mà dì vẫn muốn giới thiệu cho cháu?”

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi duyên phận?

Nếu biết thế…

“Xem mắt?” Đường Tụng cũng nhìn về phía Tạ Vũ Đồng với ánh mắt nghi hoặc.

Tạ Vũ Đồng thấy phản ứng của hai người, cũng cảm thấy choáng váng.

Nàng vuốt vuốt lông mày, khô khốc nói: “Chúng ta vào rồi nói đi.”

Đóng cửa lại.

Tạ Vũ Đồng chải chuốt suy nghĩ, nhìn cháu gái mình: “Cháu quen Đường Tụng?”

Bạch Hiểu Manh liếc nhìn Đường Tụng, sắc mặt nàng đã đỏ lên.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái: “Trước đó chúng cháu là đồng nghiệp ở Móc Câu, quan hệ rất tốt.”

Tạ Vũ Đồng rất hiểu cháu gái mình.

Nhìn thần thái và giọng nói này, lập tức hiểu ra là Bạch Hiểu Manh có hảo cảm với Đường Tụng.

“Thì ra là như vậy.” Nàng thở sâu, quay đầu nhìn về phía Đường Tụng: “Tôi thấy hai người cùng tuổi, lại đều rất ưu tú, cho nên muốn giới thiệu hai người cho nhau, không ngờ hai người lại quen nhau từ trước.”

Đường Tụng lập tức hiểu ra mọi chuyện, hiểu Tạ Vũ Đồng suy nghĩ gì.

Bảo sao vẫn luôn như gần như xa.

Rõ ràng là rất thích, lại không chịu tiếp nhận.

Thì ra là muốn tặng hắn cho Bạch Hiểu Manh.

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lập lòe.

Nhìn nàng hỏi: “Chị muốn tác hợp cho hai chúng tôi?”

Sắc mặt Tạ Vũ Đồng tái nhợt, ánh mắt hơi trốn tránh: “Tôi… là muốn tốt cho hai người.”

“Được rồi, tôi hiểu được.” Đường Tụng thở dài.

Bạch Hiểu Manh không chú ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Đường Tụng.

Chỉ cảm thấy mặt đã nóng bừng.

Quá đẹp.

Mặc âu phục chính thức còn đẹp trai hơn bình thường.

Bạch Hiểu Manh lại nhìn quần áo đơn điệu trên người mình, nghĩ đến khuôn mặt mộc của mình.

Ngón chân trong dép lê lập tức bấu chặt lại.

“Dì cũng thật là, sao không trực tiếp gửi ảnh cho mình chứ, nếu biết là Đường Tụng thì sao mình có thể từ chối xem mắt được.”

Trong lúc nhất thời, ba người đều yên lặng.

Tất cả đều có suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc sau, Tạ Vũ Đồng thở hắt ra, mở miệng nói: “Tiểu Tụng, phòng của cậu ở tầng một, tôi và Hiểu Manh ở tầng 2, cậu không có ý kiến gì chứ?”

Bạch Hiểu Manh lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Đường Tụng, anh cũng ở lại đây sao?”

“Ừm.” Đường Tụng gật đầu.

Tạ Vũ Đồng nói: “Biệt thự có ba phòng, như vậy không lãng phí.”

“Đúng, như vậy là tốt nhất, dù sao cũng đắt như vậy.” Bạch Hiểu Manh chỉ thấy tim đập rộn lên.

Tối cùng ăn cơm, cũng ngâm suối nước nóng, sau đó còn có thể cùng tâm sự.

Có lẽ… quan hệ của hai người có thể khôi phục như trước kia nha?

Đường Tụng thuận miệng trêu: “Chị Vũ Đồng, hay là tôi và Hiểu Manh ở tầng 2, chị ở tầng 1 nhé?”

“Như vậy không tiện lắm đâu!” Tạ Vũ Đồng cắn cắn môi dưới, chỉ thấy nội tâm hơi khó chịu.

Bạch Hiểu Manh vuốt vuốt khuôn mặt nóng bỏng, nhỏ giọng nói: “Cháu lên nhà thay quần áo, hai người nói chuyện đi.”

Nói xong liền chạy chậm lên cầu thang.

Dưới áo phông rộng rãi, quần jean trói chặt bờ mông tròn trịa vểnh cao.

Phối hợp với đôi chân dài thẳng tắp, nhìn rất gợi cảm.

Chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của Đường Tụng.

Tạ Vũ Đồng mím chặt môi, không nói một câu nào.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy không nỡ.

“Được rồi, không đùa nữa, tôi cũng đi thay quần áo.” Đường Tụng nói xong liền đi về phía phòng ngủ tầng một.

Tạ Vũ Đồng đứng tại chỗ một lúc.

Rồi mới gian nan bước lên tầng hai.

Đẩy cửa phòng ra, liền thấy Bạch Hiểu Manh đang trang điểm.

Vẻ vui sướng trên mặt là không thể che giấu.

“Dì, mau giúp cháu lấy bộ quần áo trong tủ đi.”

Tạ Vũ Đồng không đi lấy quần áo ngay, mà ngồi xuống cạnh nàng.

Nghiêm túc hỏi: “Hiểu Manh, cháu và Đường Tụng là thế nào? Người cháu thích kia, chính là Đường Tụng?”

Bạch Hiểu Manh hơi dừng lại, thả hộp phấn trong tay xuống.

Vỗ vỗ khuôn mặt nóng bỏng của mình, nhỏ giọng nói: “Nói ra có thể dì không tin, khi còn ở công ty cũ, Đường Tụng đã theo đuổi cháu nha.”

Tạ Vũ Đồng nhướng mày lên, nội tâm như bị đâm một đao.

Lẽ nào…

Vì mình giống Hiểu Manh, nên Đường Tụng mới thích mình?

Bình Luận (0)
Comment