Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Đau Lòng

Chương 383: Đau lòng Chương 383: Đau lòng

“Vậy cháu… và Đường Tụng….” Giọng nói của Tạ Vũ Đồng có chút run rẩy.

Bạch Hiểu Manh cúi đầu xuống, vẻ mặt đau khổ: “Là lỗi của cháu, trước kia Đường Tụng rất tốt với cháu, giúp cháu rất nhiều, thường xuyên tăng ca với cháu. Nhưng khi đó Đường Tụng còn lâu mới ưu tú như bây giờ. Dì vẫn luôn bơm vào đầu cháu, bảo cháu phải tìm thanh niên tài tuấn gì đó, còn luôn giới thiệu đối tượng cho cháu xem mắt. Nên… cháu xem như là đã từ chối Đường Tụng, về sau xem mắt với Trương Dược thì gặp Đường Tụng, lại từ chối một lần nữa.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.

Tạ Vũ Đồng lại không có tâm tư an ủi cháu gái mình.

Ánh mắt nàng hồi hộp, đầu óc loạn cào cào.

Thì ra hắn đã thích Hiểu Manh từ lâu rồi, là mình tự mình đa tình thôi.

Có phải hắn vẫn luôn coi mình là vật thay thế?

Hắn thật sự thích mình sao?

Tạ Vũ Đồng nghĩ đến nụ hôn khiến người say mê kia.

Nàng cố nén đau lòng, hỏi: “Vậy hai người bây giờ?”

“Đại khái là không có hi vọng.” Nói đến đây, Bạch Hiểu Manh đột nhiên lấy lại tinh thần: “Dì, Đường Tụng đã có bạn gái, dì giới thiệu cũng vô dụng.”

Tạ Vũ Đồng nhìn Bạch Hiểu Manh nói: “Dì biết cậu ta có bạn gái.”

Lòng dạ nàng rất sắc bén.

Trong những lần trả lời wechat trong phòng họp, từ mùi nước hoa trên người hắn.

Nàng đánh giá, hắn nhất định không chỉ có một người bạn gái.

Bạch Hiểu Manh kinh ngạc: “Vậy dì còn giới thiệu cho cháu?”

Tạ Vũ Đồng do dự giây lát, nói: “Đường Tụng là tổng giám đốc văn hóa Đường Trình, là ông chủ luôn, chắc dì cũng đã nói tình hình công ty với cháu rồi đúng không.”

Bạch Hiểu Manh ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại: “Thì ra Đường Tụng chính là vị tổng giám đốc mà dì thường xuyên nhắc đến? Đúng rồi, vài ngày trước Đường Tụng đã mua 60% cổ phần của Móc Câu, trước mắt cũng là chủ của công ty bọn cháu. Cũng không biết vì sao Đường Tụng đột nhiên nhiều tiền như vậy.”

“Cậu ta còn nhiều tiền hơn cháu tưởng tượng nhiều lắm, ngoài ra còn có năng lực, có vẻ ngoài, có khí chất… Cậu ta rất có thể là một tỷ phú dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.” Tạ Vũ Đồng kéo tay nàng, chân thành nói: “Hiểu Manh, Đường Tụng còn rất trẻ, cháu cũng rất trẻ trung, đây là một cơ hội để cháu nhảy vọt về giai tầng, cháu phải nắm chắc.”

Ánh mắt Bạch Hiểu Manh hơi trốn tránh: “Ý dì là… để cháu làm người thứ ba?”

“Đường Tụng còn chưa kết hôn.” Tạ Vũ Đồng cổ vũ.

Bạch Hiểu Manh hơi động lòng: “Thế nhưng Đường Tụng đã có bạn gái, có lẽ còn không chỉ là một người, cháu làm vậy là không đúng.”

Nàng nhớ đến cô gái ở nhà hàng Tinh Không, mà cô gái ôm tay Đường Tụng ở trong trung tâm thương mại.

Cũng nghĩ đến lời nói ‘sẽ trở thành tình nhân’ của mình.

“Vậy cháu có thích Đường Tụng không?” Tạ Vũ Đồng hỏi.

Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Hiểu Manh đỏ lên, lúng túng không nói gì.

“Dì hiểu rồi.” Tạ Vũ Đồng đứng lên, vỗ vỗ bả vai nàng: “Thay quần áo đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Bận rộn một ngày, Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình cuối cùng cũng chuyển nhà xong.

Mặc dù tốt nghiệp không lâu, cũng không có đồ đạc gì quá to, nhưng mà lại không ít các món đồ nhỏ.

Các loại thượng vàng hạ cám có một đống, sửa sang lại cũng rất mệt.

Hai người đi dạo vài vòng.

Nhìn trang trí nội thất hoàn toàn mới trong nhà, các thiết bị cao cấp thời trường, hai mắt liền sáng lên.

Líu ríu thảo luận về vấn đề trang trí nhà mới.

8 giờ tối.

Hai người nằm song song trên chiếc giường rộng rãi ở phòng ngủ chính.

Phát ra âm thanh thở dài.

Từ Tình sờ nệm êm dưới người, hâm mộ nói: “Ngôn Ngôn, mình vừa lên mạng xem, cái nệm này phải hơn 300.000 đấy.”

Đổng Ngọc Ngôn thoải mái lăn lộn một vòng, cười hì hì nói: “Sinh hoạt trên giường rất quan trọng, đương nhiên phải dùng hàng tốt.”

“Sau này, khi Đường Tụng không đến, chúng ta ngủ chung nha? Mình cực thích cái nệm này.” Từ Tình nghiêng người ôm tay nàng, nũng nịu nói.

Đổng Ngọc Ngôn gõ trán nàng, cười nói: “Thật ra khi Đường Tụng đến, thì cậu cũng có thể ngủ chung, ở bên cạnh cổ vũ là được.”

Từ Tình đỏ mặt, bắt đầu cù Đổng Ngọc Ngôn.

Hai người lăn lộn một lúc ở trên giường.

Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, Đường Tụng đang làm gì?”

“Đang…” Từ Tình nhìn đầy thâm ý.

Đổng Ngọc Ngôn cau mày, mặc dù biết Từ TÌnh đang nói đùa, nhưng đúng là có khả năng này.

Nàng cầm điện thoại, hỏi một câu: “Anh yêu, bọn em chuyển nhà xong rồi, anh có muốn qua chơi không?”

Một lát sau, âm báo wechat vang lên.

Đường Tụng: “Đêm nay ở khách sạn nghỉ dưỡng, không đi được.”

Đôi mắt Đổng Ngọc Ngôn lấp lóe, tiến đến bên tai Từ Tình, nói: “Chúng ta chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Đường Tụng đi.”

“Tại sao lại kéo mình vào? Cậu ta cũng không phải bạn trai mình.” Từ Tình bĩu môi, có chút bất mãn.

“Mau lên, cậu có muốn ngủ nệm 300.000 không?”

Từ Tình đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đổng Ngọc Ngôn ngồi dậy, cởi áo bó mùa thu ra.

Chỉ mặc lót ngực, sau đó kéo Từ Tình lại gần, làm ra động tác thân mật.

Từ Tình hơi đỏ mặt, vỗ nàng một cái: “Ngôn Ngôn, cậu muốn chết à, đừng giở trò.”

Đổng Ngọc Ngôn chụp ảnh xong, liền gật đầu hài lòng.

Trực tiếp gửi cho Đường Tụng.

Đây chính là mật mã lưu lượng nha!

Đường Tụng ngồi trên ghế salon trong phòng khách tầng một.

Thưởng thức cảnh hồ ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng trả lời tin wechat.

Trương Linh Linh và Thu Thu đã chỉnh lý ba kế hoạch quay chụp, và gửi vào hòm thư của hắn.

Nhưng hắn tạm thời không rảnh để xem.

Kế hoạch huấn luyện của Liễu Bảo Nguyệt rất phong phú.

Thỉnh thoảng còn được an bài vài công việc quan trọng.

Căn bản là không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Nàng vốn định đến Yến Thành, nhưng phải dời ngày.

Tuy nhiên, nàng hiển nhiên là rất hưởng thụ loại bận rộn này.

Thường xuyên chia sẻ với hắn các trải nghiệm của mình.

Đường Tụng trả lời xong.

Đang định cất điện thoại, thì lại nhận được ảnh của Đổng Ngọc Ngôn.

Quả nhiên là chị em tốt, nếu sau này cùng chơi bóng, vậy chắc chắn sẽ rất ăn ý.

Cộc cộc cộc… tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.

Đường Tụng ngẩng đầu nhìn lại.

Bạch Hiểu Manh đã thay quần áo khác.

Váy đầm màu xám, để lộ đường cong trôi chảy từ eo xuống mông.

Bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác màu xám đậm.

Dưới chân là một đôi dép đế bằng.

Cả người lộ ra vẻ gợi cảm và nóng bỏng.

Tạ Vũ Đồng cũng thay âu phục, thay một bộ quần áo rộng rãi bình thường.

Cả hai đứng cạnh nhau.

Chiều cao như nhau, tướng mạo tương tự.

Rất giống với hai chị em xinh đẹp.

Đường Tụng nhịn không được, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Bạch Hiểu Manh nhìn Đường Tụng, không hiểu vì sao lại thấy rât vui vẻ.

Nàng thả tay dì ra, bước nhanh vài bước, đến trước người Đường Tụng.

Đường cong mông eo uốn éo uốn éo, vô cùng quyến rũ.

Nàng chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, anh đói bụng chưa? Trong khách sạn có một nhà hàng rất tuyệt, tôi đã gọi điện thoại đặt bàn rồi, chúng ta có thể qua ăn luôn.”

Đường Tụng gật đầu, cười nói: “Vậy đi thôi.”

“Tôi dẫn anh qua.” Bạch Hiểu Manh nở nụ cười xinh đẹp, tự nhiên mà đứng bên cạnh Đường Tụng.

Cùng hắn đi ra ngoài.

Phía sau họ, Tạ Vũ Đồng yên lặng đi theo sau.

Nhìn hai người vừa đi vừa nói.

Nhìn hai người thỉnh thoảng cười rộ lên.

Nhìn ánh đèn kéo gần chiếc bóng của hai người họ.

Có Hiểu Manh bên cạnh, hình như Đường Tụng đã quên mất nàng.

Trong bất tri bất giác, nàng cắn chặt răng.

Trong 32 năm qua, nàng chưa từng có cảm giác khó chịu này.

Từng màn trước đó lướt qua đầu.

Tiếng nhạc trong xe, dạo bước dưới ánh đèn đường, nụ hôn bên suối phun.

Vốn cho là mình có thể không để ý.

Dù sao chỉ cần HIểu Manh hạnh phúc, nàng cũng sẽ chúc phúc từ đáy lòng.

Bây giờ nàng lại cảm thấy tim mình rất đau.

Thì ra đây chính là tình yêu sao?

Không nói được mất, không nói trước sau, thậm chí là không nói đạo lý!

Bình Luận (0)
Comment