Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Không Ngại

Chương 384: Không ngại Chương 384: Không ngại

“A, món này ngon thật, Đường Tụng anh nếm thử đi, tôi gắp cho anh.”

“Dì, còn chờ gì nữa, mau ăn thôi.”

Đêm nay, Bạch Hiểu Manh vô cùng vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn đỏ ửng, miệng nói không ngừng.

Thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho hai người.

Tạ Vũ Đồng nói rất ít, ăn cũng rất ít.

Đại đa số thời gian đều đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Đường Tụng dường như cũng không để ý đến nàng như trước, lại nói chuyện với Bạch Hiểu Manh rất nhiệt liệt.

Ăn tối xong.

Đường Tụng chủ động đứng dậy thanh toán.

Bạch Hiểu Manh kéo tay dì nhỏ, mặt hơi nóng lên.

Tiến đến tai nàng, nói khẽ: “Dì, dì về trước đi, cháu và Đường Tụng đi dạo một lát. Nghe nói quảng trường phía đông có suối phun phát nhạc rất hay, cháu còn chưa qua xem.”

Khóe miệng Tạ Vũ Đồng cong lên.

Đôi mắt hơi chua chát, suýt nữa chảy nước mắt tại chỗ.

Nàng bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa nhà hàng.

Gió lạnh cuối thu thổi qua.

Mái tóc của nàng tung lên.

Toàn thân nàng run lên, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Kéo mũ trên áo khoác lên, nắm chặt vành mũ.

Nhưng dù thế nào cũng không thể chống đỡ được gió lạnh vào giây phút này.

Nàng quay đầu nhìn về phía Đường Tụng.

Nội tâm cay đắng, nước mắt cuối cùng vẫn tràn mi mà ra.

Trên con đường nhỏ yên tĩnh.

Bạch Hiểu Manh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá ngô đồng mà không biết nàng nhặt được từ lúc nào.

Vừa đi vừa trò chuyện quá khứ với Đường Tụng.

Hai mắt nàng lóe sáng như sao.

Một màn này, nàng đã chờ rất lâu.

Không ngờ lại có thể thực hiện được.

Dì quá tốt rồi!

Nàng ôm tay trước ngực, áo khoác có lông nhìn rất ấm áp.

Hai người vừa đi vừa nói, không biết từ lúc nào mà đều yên tĩnh lại.

Bạch Hiểu Manh hơi híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác có hắn bên cạnh này.

Nàng muốn nhớ kỹ giờ phút này.

Đường Tụng nhìn động tác tương đồng của nàng và Tạ Vũ Đồng.

Nhịn không được mà dừng chân lại.

Bạch Hiểu Manh thấy vậy, nghiêng đầu nhìn người thanh niên bên cạnh.

Tò mò hỏi: “Sao không đi nha?”

Đường Tụng nhét tay vào túi quần, nhìn hồ nhân tạo có diện tích không lớn ở cách đó không xa.

Cười nói: “Hình như cô vẫn luôn đi xem mắt, lần này lại xem mắt đến tận đầu tôi luôn.”

Bạch Hiểu Manh sững sờ, nụ cười trên mặt chợt biến mất.

Nàng lúng túng hỏi: “Có phải anh rất thất vọng về tôi không?”

Đường Tụng kinh ngạc hỏi: “Vì sao cô lại nghĩ vậy?”

“Thật ra tôi chỉ xem mắt hai lần, hôm nay là lần thứ ban, nhưng cả ba lần này, mỗi lần đều đụng phải anh, anh nói xem có kỳ lạ không?” Bạch Hiểu Manh níu chiếc lá ngô đồng trong tay.

“Tôi chỉ nhớ có một lần thôi mà?”

Bạch Hiểu Manh ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói có hơi trầm thấp: “Còn có một lần ở nhà hàng Tinh Không, khi đó anh đang chơi violin, cộng thêm bạn gái của anh cũng ở đó, nên chắc không chủ ý đến tôi.”

Đường Tụng nhớ lại, hình như khi đó mới phát động nhiệm vụ ‘nhân duyên’.

Bởi vì rất muốn kiếm một căn nhà, cho nên hắn mới chủ động xuất kích.

Bây giờ nghĩ lại, Đổng Ngọc Ngôn cũng rất lợi hại, rất biết cách tạo bầu không khí.

Hắn cười nói: “Khi đó còn không phải bạn gái.”

“A, vậy… ngày đó tỏ tình?” Nghe thấy lời này, Bạch Hiểu Manh lại hơi chua xót, biết thế lúc đó đã xông lên rồi.

“Cũng không tính là tỏ tình, đó chỉ là một bất ngờ nhỏ.” Đường Tụng nháy mắt với nàng: “Tôi nhớ là lúc trước mời cô ăn cơm, nhưng cô bận quá nên không đáp ứng. Khi đó còn nói là chờ rảnh rỗi sẽ mời lại tôi một bữa, nhưng lại nuốt lời.”

“Đúng vậy nhỉ?” Bạch Hiểu Manh cúi đầu, nắm chặt chiếc lá ngô đồng trong tay.

Nàng cắn môi dưới, muốn giải thích gì đó.

Mở miệng thì chỉ nói được một câu: “Thật xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.” Đường Tụng cười một tiếng: “Cô xinh đẹp gợi cảm như vậy, tự nhiên có yêu cầu rất cao với một nửa còn lại, khi đó tôi chưa đạt được yêu cầu của cô mà thôi.”

Trong mắt Bạch Hiểu Manh đã xuất hiện hơi nước.

‘Đát’ một tiếng, chiếc lá ngô đồng bị kéo đứt.

Đường Tụng đứng trước nàng, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp của nàng.

Cười tủm tỉm nói: “Muốn sờ tóc cô từ lâu rồi, cảm thấy nó rất đẹp, không ngại chứ?”

Bạch Hiểu Manh ngẩng đầu: “Không ngại.”

Đường Tụng lại vuốt tóc nàng một lát.

Thu tay lại.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp này.

Đường Tụng như nhớ lại thời gian thức đêm tăng ca ở công ty.

Vừa tốt nghiệp, nhận được một lời mời phỏng vấn, nội tâm đang lo lắng bất an.

Chợt có một cô gái xinh đẹp cùng phỏng vấn, chủ động mở miệng an ủi.

Đối với một người đang gặp phải trắc trở như hắn, đó là một sự cổ vũ rất lớn.

Cho nên chẳng mấy chốc hắn đã thích Bạch Hiểu Manh.

Lại vì tự ti nên không dám tỏ tình.

Về sau có được hệ thống, cảm thấy tương lai tươi sáng.

Lòng tin tăng mạnh, mới thuận miệng nói ra.

Nhớ đến câu trả lời của nàng khi đó, khóe môi Đường Tụng hơi cong lên, hỏi: “Nếu có một đại gia theo đuổi cô, cô có động lòng hay không?”

Bạch Hiểu Manh giật mình, đây là?

Nàng bỗng nhiên ý thức được, Đường Tụng bây giờ đã là một vị đại gia chân chính.

Lại nghĩ đến câu trả lời lần trước.

Mặt nàng bắt đầu đỏ lên.

“Vậy phải xem đối phương là hạng người gì.” Nàng nhỏ giọng nói.

“Ví dụ như tôi thì sao?” Đường Tụng hơi cúi đầu, tiến đến trước mặt nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Hiểu Manh có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình.

Nàng thở sâu, yếu ớt hỏi: “Vậy… không phải… anh… đã có bạn gái rồi sao?”

“Tôi nhớ có người từng nói, làm tình nhân cũng không có vấn đề.” Đường Tụng ngửi mùi thơm trên người nàng, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn.

Với tâm tính và địa vị của hắn bây giờ, lại đối mặt với Bạch Hiểu Manh một lần nữa, tự nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Hắn càng tự tin hơn, càng thẳng thắn hơn.

Ánh mắt Bạch Hiểu Manh hơi né tránh.

Nội tâm nàng bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Nàng đương nhiên thích Đường Tụng, nếu như hắn không có bạn gái, vậy nàng tuyệt đối sẽ nhào tới.

Thế nhưng mà làm một tiểu tam, thậm chí là tiểu tứ…

Lòng thận trọng, xấu hổ và tự trọng đang điên cuồng giày vò nàng.

Mặc dù nàng cũng rất thích tiền, thích cuộc sống có điều kiện vật chất tốt.

Nhưng còn lâu mới đến trình độ hám giàu.

Thấy dáng vẻ xoắn xuýt phân vân của nàng, Đường Tụng đưa tay véo má nàng: “Đi thôi, chúng ta về ngâm suối nước nóng.”

Hắn cũng đoán được nàng sẽ có phản ứng này.

Bọn họ xem như là đồng nghiệp tốt, bạn bè.

Trong lúc trò chuyện, cũng biết đại khái về cái nhìn với tình yêu của đối phương.

Tính cách của nàng rất tốt, tam quan cũng rất bình thường. (tam quan = thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)

Cộng thêm hoàn cảnh gia đình không tệ, nên cũng không quá coi trọng tiền tài.

Hiện giờ, có lẽ Bạch Hiểu Manh có hảo cảm với hwans, nhưng còn chưa đạt đến trình độ thâm sâu.

Không thể đồng ý loại chuyện hoang đường này.

Bạch Hiểu Manh thở hắt ra, nội tâm phức tạp, đi theo Đường Tụng.

Khi đi ngang qua suối phun.

Đường Tụng không khỏi nhớ đến Tạ Vũ Đồng.

Vì đáp lại nàng từ chối, hắn cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng.

Hi vọng đêm nay có thu hoạch.

Hắn lại nhìn Bạch Hiểu Manh ở bên cạnh.

Nghĩ đến quan hệ của hai người họ.

Tim bắt đầu đập rộn lên.

Bạch Hiểu Manh nghiêng người nhìn sang.

Trong mắt có chút ước mơ và cũng có cả mất mát.

Váy đầm xám trên người làm bờ mông sung mãn và đôi chân thon dài thẳng tắp được phác họa rất xinh đẹp.

Mặc dù hình thể tương tự với Tạ Vũ Đồng, nhưng có vẻ gợi cảm hơn.

Sự thật chứng minh, phụ nữ vẫn phải có chút thịt.

Đường Tụng nhìn đến động tâm, vươn tay, tự nhiên ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Không ngại chứ?”

Bạch Hiểu Manh hô hấp dồn dập, quay đầu qua một bên, nhỏ giọng nói: “Không ngại!”

Bình Luận (0)
Comment