Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 385 - Chương 385: Không Nhìn Thấy Mặt Trăng

Chương 385: Không nhìn thấy mặt trăng Chương 385: Không nhìn thấy mặt trăng

Khi hai người trở lại biệt thự, chân Bạch Hiểu Manh đã hơi run.

“Tôi đi thay quần áo.” Nàng nói nhỏ một câu, rồi vội vàng chạy đi.

Trở lại phòng ngủ.

Nàng dùng sức đóng cửa phòng.

Tựa vào cửa mà thở dốc.

Một lúc sau, cả người nàng ngã ra giường, không nhúc nhích.

Cảm giác toàn thân đều nóng lên.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với con trai.

Lại còn là bị ôm eo.

Nàng cũng không biết mười mấy phút qua nàng đi như thế nào nữa.

Toàn thân choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều bị bàn tay kia lấp đầy.

Thì ra, đây chính là cảm giác khi ở cùng người mình thích sao?

Mới chỉ tiếp xúc rất nhỏ, mà trái tim đã như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng cầm điện thoại lên, lên mạng tìm kiếm ‘làm thế nào để con trai yêu bạn đến chết đi sống lại’.

Nhìn thấy mấy bài khóa, nàng học được mấy tips nhỏ.

Nhưng vẫn cảm thấy không hiểu gì cả.

Đường Tụng hình như khác những tên con trai trên này.

Nàng định hỏi dì một chút, nhưng lại không dám mở miệng.

Nằm trên giường một lúc lâu.

Liền mở tủ quần áo, lấy ra một bộ áo tắm.

Bởi vì không biết có người khác, nên nàng còn định không mặc gì cả.

Mang áo tắm cũng là loại ít vải.

Nghĩ đến Đường Tụng, nhất thời lại thấy xấu hổ, không dám mặc.

Nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội ở chung này.

Mặc dù không muốn làm tiểu tam tiểu tứ hay tiểu tình nhân, nhưng nếu có thể thay đổi trái tim của Đường Tụng, để hắn yêu mình, vậy tất cả vấn đề đều được giải quyết.

Nghĩ vậy, nàng cắn cắn đôi môi đỏ hồng.

Cởi váy đầm, lộ ra cơ thể gợi cảm trắng nõn.

Soi gương.

Nàng mặc đồ lót, dáng người lồi lõm hoàn toàn lộ ra.

Đôi chân dài tỷ lệ vàng, bộ ngực tròn trịa cao vút.

Bởi vì thường xuyên rèn luyện.

Nên người không quá nhiều mỡ, nhìn rất chặt chẽ mềm mại, lại tràn ngập sức sống.

Nhìn eo một chút, Bạch Hiểu Manh hơi đỏ mặt.

Nhớ đến bàn tay của Đường Tụng.

Lắc lắc đầu.

Nàng cởi bỏ nốt trói buộc, mặc bộ bikini trắng vào.

Nghĩ nghĩ, lại choàng thêm chiếc khăn lụa màu trắng.

Cuối cùng không còn quá lộ nữa.

Đi ra khỏi cửa phòng, gõ gõ cửa phòng bên.

“Bà Tạ, đã thay xong chưa?”

Cửa phòng mở ra.

Tạ Vũ Đồng xuất hiện, nhìn biểu cảm có vẻ rất bình tĩnh.

Còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Hiểu Manh, cháu và Đường Tụng đi ngâm đi, dì thấy hơi mệt, ngủ một chút, đêm sẽ ngâm một mình.”

Bạch Hiểu Manh nghĩ đến mình và Đường Tụng ở một mình trong hoàn cảnh đó.

Sắc mặt đã đỏ bừng.

Nàng làm nũng: “Đừng mà, cháu muốn dì đi cùng, bà Tạ, dì nhỏ, dì đi cùng cháu đi, dáng người dì đẹp như vậy, sợ cái gì.”

Tạ Vũ Đồng lập tức lộ ra vẻ cưng chiều: “Đây là để hai đứa bồi dưỡng tình cảm.”

Bạch Hiểu Manh chu mỏ, đẩy Tạ Vũ Đồng đi vào trong phòng.

Lấy một bộ áo tắm màu đen ra: “Hai bộ giống nhau, chỉ khác màu. Dì, dì không di, cháu cũng không dám đi.”

Tạ Vũ Đồng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, liền cầm bikini rồi bắt đầu thay.

Thật ra nàng còn sợ nhìn thấy Đường Tụng hơn cả Bạch Hiểu Manh.

Không biết nên dùng thái độ gì khi đối mặt với hắn.

Rõ ràng là đã lựa chọn rồi, nhưng bây giờ tim lại rất đau.

Nàng còn đánh giá thấp uy lực của tình cảm.

Ngày xưa, xem phim và đọc tiểu thuyết thì nàng thấy các cặp tình nhân rất già mồm.

Hiện giờ đến lượt mình, nàng mới hiểu được cái gì gọi là lo được lo mất, ăn ngủ không yên.

“Vì sao Đường Tụng chỉ nói chuyện với Hiểu Manh, không để ý đến mình? Là mình nói sai gì sao?”

“Hai người họ đi dạo, đã làm những gì? Có hôn trước suối phun không?”

Nàng rất muốn thoát khỏi loại tâm lý này, trở về như mình của ngày xưa.

Nhưng chuyện này thật sự quá khó khăn.

Trí giả không rơi vào bể tình, ngu giả lại khổ vì tình.

Trước kia, nàng tự nhận mình là người thông minh, bây giờ xem ra, mình cũng chỉ là kẻ ngu thôi.

Đường Tụng thay một chiếc quần bơi, dẫm lên dép lê của khách sạn.

Đi vào sân vườn phía sau biệt thự.

Gió lạnh cuối thu thổi qua.

Khiến hắn nổi một lớp da gà.

Trong sân có một cái ao rất rộng.

Bốn phía quanh áo

Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là một trần nhà bằng trúc, hở mái, có thể ngắm sao.

Mang theo phong cách rất đặc biệt.

Đường Tụng dựa theo hướng dẫn.

Suối nước nóng bắt đầu chảy vào trong ao tắm.

Chẳng mấy chốc, không khí đã trở nên ấm áp hơn.

Đường Tụng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Nằm trên ghế mây bên cạnh ao, thưởng thức bầu trời đêm.

Ánh trăng như nước, tản ra ánh sáng duy mỹ, dát lên lớp sương trong sân một tầng sáng bạc.

Từng tia từng tia gió thu bay xuống, thổi tan sương mù trong ao.

Cách đó không xa là hồ nhân tạo bên cạnh rừng cây.

Đường Tụng híp mắt, hưởng thụ sự thăm hỏi ân cần của cuối thu.

Một lúc sau.

Hắn cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh nơi này, rồi gửi cho Liễu Bảo Nguyệt.

Nhắn lại: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Liễu Bảo Nguyệt: “Đêm 29, Đế Đô rất nhiều mây, em không thấy mặt trăng, cũng không thấy anh.”

Đường Tụng mỉm cười, liền chụp một tấm ảnh nữa rồi gửi qua.

Liễu Bảo Nguyệt: “Mau mặc quần áo vào, coi chừng bị cảm!! Khi nào xuống nước thì lại cởi.”

Đường Tụng: “Thân thể anh mạnh thế nào, em cũng biết rồi mà.”

Rất nhanh, hai người bắt đầu trò chuyện ngất trời.

Một lúc sau.

Đường Tụng nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên lập tức ngẩn người.

Bạch Hiểu Manh mặc bikini trắng khoác lụa mỏng màu trắng.

Tạ Vũ Đồng mặc bikini đen khoác lụa mỏng màu đen.

Hai người nghênh đón ánh trăng bước vào sân vườn.

Duy mỹ như một cảnh trong mơ.

Nhìn thấy một màn này, Đường Tụng biết lần này không uổng công rồi.

Bạch Hiểu Manh hơi xấu hổ, ngón tay nắm chặt tấm lụa, ánh mắt trốn tránh, lộ ra vẻ thẹn thùng mà ngây thơ.

Tạ Vũ Đồng vẫn đoan trang như cũ, nhưng phối hợp với cách ăn mặc gợi cảm chưa từng có, lại tràn đầy khí chất lãnh diễm và thành thục.

Hai đôi chân dài đồng thời đi qua.

Khe mông sung mãn, bộ ngực như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng.

Để Đường Tụng nhìn đến ngứa ngáy.

Hắn bỏ điện thoại qua một bên, đứng lên.

Cơ bắp xinh đẹp lập tức lộ ra.

Cơ bụng tám múi, cơ liên sườn tiêu chuẩn, cơ ngực rắn chắc.

Vai rộng eo hẹp chân dài, tỷ lệ quá tuyệt vời.

Trải qua nhiều tầng ưu hóa, dáng người của hắn cực đẹp, có lực sát thương cực mạnh với phái nữ.

Bạch Hiểu Manh mở đôi môi phấn nộn, chỉ vào eo của Đường Tụng.

Ấp úng nói: “Đường Tụng… anh có cơ liên sườn? Giỏi vậy?”

Nàng rất thích tập gym, cũng biết muốn duy trì dáng người đẹp như vậy phải kiên trì như nào.

Hơn nữa, trong ấn tượng của nàng, thì Đường Tụng có dáng người như vậy khi còn làm ở công ty cũ.

Khóe mắt Tạ Vũ Đồng vẫn đang run rẩy.

Nàng cũng là lần đầu nhìn thấy Đường Tụng cởi trần.

Cộng thêm là người mà mình thích.

Là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, nàng có chút không khống chế được suy nghĩ của mình.

Trong đầu, Dopamine đang điên cuồng bài tiết.

Hormone đang sinh ra phản ứng sinh lý với vỏ não.

Đường Tụng chỉ vào ao nước, cười nói: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta xuống nước cho ấm.”

Bạch Hiểu Manh hơi do dự một lát, vẫn ngoan ngoãn bỏ dép lê, giẫm chân đất lên lớp đá cuội.

Cảm xúc lạnh buốt khiến thân thể nàng cứng đờ, phát ra tiếng ‘hít’.

Đường Tụng tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay trắng như tuyết của nàng.

Bạch Hiểu Manh đỏ mặt, ánh mắt hơi mê ly.

Nàng chậm rãi đi vào bên cạnh ao.

Duỗi ngón tay vào nước để thăm dò nhiệt độ.

Vui vẻ nói: “Rất ấm áp, dì, mau đến nha.”

Nói xong, liền hắt nước về phía Tạ Vũ Đồng, lại hắt một chút về phía Đường Tụng.

Trong sân vườn, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Tạ Vũ Đồng lập tức bị ướt sũng một mảnh.

Đường Tụng rất nhanh nhẹn, nhưng hắn chỉ lo thưởng thức sắc đẹp, nên cũng không tránh kịp.

Hắn mỉm cười, trực tiếp đẩy Bạch Hiểu Manh vào trong ao nước.

Sau đó cũng nhảy vào.

Bình Luận (0)
Comment