Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Cảm Giác Tồn Tại

Chương 386: Cảm giác tồn tại Chương 386: Cảm giác tồn tại

Bạch Hiểu Manh kêu lên một tiếng.

Lúc lấy lại tinh thần, thì đã ở bên trong ao suối nước nóng.

Cũng may là nàng đủ cao, tính cân bằng cũng rất tốt.

Vội vàng ổn định thân thể, đứng ở trong ao.

Bộ ngực nổi trên nước.

Nàng vuốt vuốt mái tóc ướt sũng.

Giọt nước rơi xuống, nện vào mặt nước, phát ra những âm thanh ‘tích tóc’, rất êm tai.

Nàng lè lưỡi với Đường Tụng.

Sau đó lại cười duyên, bắt đầu hắt nước vào hắn.

Lớp lụa mỏng dính vào da thịt, hơi nước lượn lờ chung quanh.

Tất cả đều phụ trợ vẻ đẹp của nàng.

Đường Tụng vừa vào ao nước.

Lỗ chân lông toàn thân đã mở ra, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Mệt mỏi lập tức tiêu tan hơn nửa.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ Bạch Hiểu Manh hắt nước vào mình, cứ như là đang hưởng thụ mát xa vậy.

Một lát sau, hắn đứng lên, vẫy tay với Bạch Hiểu Manh đang nghịch nước.

Bạch Hiểu Manh hơi đỏ mặt, cho là hắn định làm gì mình.

Do dự có nên đi qua hay không.

Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp bơi qua.

Có kỹ năng bơi lội, hắn nhanh và linh hoạt như một con cá.

Chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh Bạch Hiểu Manh.

Hắn nằm lên rìa ao, cười nói: “Giúp tôi đấm bóp chút.”

Bạch Hiểu Manh nhìn phần lưng mạnh mẽ của hắn.

Nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.

Nàng hô lên với Tạ Vũ Đồng: “Dì, hay là dì đi pha một bình trà hoa quả đi, lát nữa chúng ta uống.”

Tạ Vũ Đồng đứng tại chỗ, nhìn hai người thân mật với nhau, không dời nổi chân.

Tuy nhiên, năng lực khống chế cảm xúc và tính tự chủ mạnh mẽ khiến cho nàng không làm gì quá khích cả.

Nàng thở sâu, quay người đi vào trong phòng.

Bạch Hiểu Manh thấy dì đã đi, liền không xấu hổ như trước nữa.

Thật ra nàng cũng rất muốn tiếp xúc thân mật với Đường Tụng.

Cùng một chỗ với người mình thích, chỉ cần là một tiếp xúc rất nhỏ, nàng cũng có thể mặt đỏ tim run một lúc lâu.

Loại cảm giác này rất mới lạ, rất kích thích.

Nhiều năm rồi mà chưa từng xuất hiện.

Nàng duỗi ngón tay non mềm, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai Đường Tụng.

Giọt nước trên tay chảy xuôi theo cơ bắp hình giọt nước của hắn.

Lặng lẽ rơi vào trong ao.

Bạch Hiểu Manh mím môi, bắt đầu xoa bóp, trái tim thì như muốn nhảy ra ngoài.

Đầu óc có hơi choáng váng.

Thật ra nàng không biết xoa bóp gì cả, cùng làm là chỉ xoa bóp cho dì mấy lúc muốn làm nũng hoặc xin xỏ gì đó thôi.

Dưới hơi nước nóng.

Cả người nàng tản ra một loại mùi thơm đặc biệt, cộng thêm ngón tay non mềm.

Mới chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, Đường Tụng đã thấy cực kỳ thoải mái.

Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ phút này.

Một lúc sau, Bạch Hiểu Manh cuối cùng cũng thích ứng.

Bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với Đường Tụng.

Nàng bắt đầu sử dụng mấy tips học được trên mạng.

Lúng túng trò chuyện vài đề tài mập mờ.

Ví dụ như hắn có ý kiến và đề nghị gì với đồ nàng đang mặc không?

Thích mùi nước hoa gì?

Cũng biểu thị lần sau sẽ nghe theo hắn, để hắn nhìn thấy hiệu quả.

Mặt tỏ tim run trò chuyện một lúc lâu.

Tạ Vũ Đồng bưng một bình trà hoa quả đi ra.

Ngồi xổm xuống, bình tĩnh đặt xuống trước mặt Đường Tụng.

Lại rót ba ly trà màu đỏ, rồi đặt lên khay.

Đường Tụng mở mắt ra, nhìn thấy một đôi chân dài, cánh tay tinh tế và bộ ngực vểnh cao.

Hắn cầm ly trà lên uống một hớp, nhiệt độ vừa vặn, chua chua ngọt ngọt.

Chú ý thấy Tạ Vũ Đồng ngồi ngẩn người tại chỗ.

Đường Tụng mỉm cười, vỗ tay một cái trước mặt nàng, nói: “Xuống đi, rất thoải mái.”

Tạ Vũ Đồng vén tóc mai, biểu cảm đoan trang không màng danh lợi.

Nàng vừa định mở miệng từ chối.

Đã thấy Đường Tụng trực tiếp đưa tay ra, ôm chặt hai chân nàng, bế nàng bỏ vào trong ao.

“Chị cao như vậy, mà lại quá nhé, nên tăng cân.”

Đột nhiên bị nước nóng bao phủ, Tạ Vũ Đồng còn chưa kịp thích ứng.

Nàng cố gắng duy trì vẻ ưu nhã, không nhìn thân thể làm người suy tư của Đường Tụng.

Nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Giống như không quá muốn giao lưu với hắn.

Đường Tụng lắc đầu, cũng hiểu đại khái ý nghĩ của nàng.

Nhưng hắn cũng không có ý định chọc thủng.

Lại quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Manh, nói: “Bên công ty Móc Câu đã khôi phục bình thường rồi chứ?”

Bạch Hiểu Manh nhìn chằm chằm Đường Tụng không nháy mắt, ngón tay khiêu vũ trên lưng hắn: “Mấy khách hàng lớn đều quay lại rồi, hơn nữa đơn hàng còn cao hơn trước. Nghiệp vụ đã khôi phục hơn phân nửa, công ty đã đi về quỹ đạo vốn có. Nhưng bởi vì đã cắt giảm một nhóm nhân viên, nên lượng công việc tăng cao không ít, rất nhiều người đều có ý kiến. Chủ tịch, ngài không biết công ty bắt tăng ca nghiêm trọng thế nào đâu. Từ tổng lại rất khắc nghiệt, chúng tôi đều thấy không chịu nổi. Hay là ngài đại phát từ bi, để đám người chúng tôi nghỉ hai ngày cuối tuần như người bình thường đi.

Đường Tụng trầm tư, đang định mở miệng.

Âm thanh nhắc nhở chợt vang lên bên tai.

“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘cảm giác tồn tại’, mời tự kiểm tra.”

Nội dung: Thân là chủ tịch công ty, nắm giữ 60% cổ phần, bạn cần có những quyết sách trong công ty để thể hiện sự tồn tại của mình, đồng thời có đủ quan tâm đến công ty. Mời tổ chức họp ban giám đốc, thay đổi ít nhất một chức vị quản lý cao tầng, sửa chữa bộ phận chế độ của công ty, thay đổi bầu không khí làm việc khẩn trương trong công ty, nâng cao tính tích cực và lòng cảm mến của nhân viên.

Ban thưởng: Thẻ học tập x1.

Xem xong, Đường Tụng thấy hơi chờ mong.

Hắn chưa từng nhận được đạo cụ này, hoàn toàn không biết công dụng của nó.

Hi vọng có thể xài tốt như ‘thẻ đọc’.

Tổng giám đốc công ty Móc Câu, tiền chủ tịch Từ Kiến Hoành là một người rất có năng lực, cũng là một người lập nghiệp thành công.

Nhưng đúng là rất hà khắc trên nhiều khía cạnh.

Có lẽ trải qua con đường lập nghiệp long đong, làm hắn cực kỳ coi trọng chuyện khống chế chi phí.

Hi vọng vọng chuyện này trở thành ưu điểm khi xin đầu tư.

Bây giờ, Đường Tụng biến thành cổ đông lớn nhất, thân là người bật hack.

Hắn tự nhiên không thèm để ý đến chút chi phí này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Manh đầy gợi cảm.

Cười nói: “Hiểu Manh, cô nói rất có đạo lý, Hay là như vậy đi, cô hôn tôi một cái, tôi có thể đảo ngược bầu không khí công tác trong công ty. Không chỉ nghỉ 2 ngày, các loại phúc lợi và đãi ngộ cũng được tăng cao, thậm chí còn có thể thăng chức tăng lương cho cô.”

Tạ Vũ Đồng nghe thấy thế, chỉ thấy đau xót.

Nàng nắm chặt nắm đấm, quay đầu qua chỗ khác, nhắm mắt lại.

Không dám nhìn nữa.

Mặc dù đây là ý của nàng, nhưng khi Đường Tụng gạt nàng qua một bên, chỉ tập trung vào Hiểu Manh.

Thì nàng vẫn rất khó chịu, vẫn thấy hơi oán giận.

Rõ ràng là hai người họ vừa mới hôn môi xong.

Hắn còn thè lưỡi ra.

Bây giờ lại bảo cháu gái mình hôn hắn.

Giống như hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng vậy.

Bạch Hiểu Manh chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng lên.

Nàng để tay trước ngực, ánh mắt lơ lửng không cố định.

“Cân nhắc xem, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt, thỉnh thoảng thơm vào má cũng không có vấn đề.” Đường Tụng xoay người, nhìn vào nàng: “Cũng không phải hôn môi.”

Bạch Hiểu Manh hơi há đôi môi ướt nhẹp của mình, như hai mảnh cánh hoa.

Bộ ngực cao vút chập trùng lên xuống.

Một lúc sau, nhìn khuôn mặt khiến nàng mất ngủ bao đêm của Đường Tụng, cộng thêm thân thể cường tráng, cơ bụng, cơ liên sườn…

Nàng chậm chạp tiến lên.

Vội vàng hôn một cái lên má hắn.

Trong khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng.

Có loại vui vẻ như được đền bù tâm nguyện.

Bình Luận (0)
Comment