Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Toàn thân Tạ Vũ Đồng căng cứng.
Đường Tụng vuốt ve eo nhỏ của nàng, hôn một cái lên mặt nàng: “Đừng khẩn trương, chúng ta có làm chuyện xấu gì đâu.”
Tạ Vũ Đồng đẩy tay hắn ra, biểu cảm phức tạp nói: “Đường Tụng, cậu phải đối xử tốt với HIểu Manh, đừng bắt nạt con bé! Càng không được nói chuyện của chúng ta.”
Nói xong, nàng đứng lên, nhìn ngó bốn phía.
Nhìn thấy tủ áo trong góc phòng thì mới thở phào.
Cũng may nơi này là biệt thự, thiết bị trong phòng rất xa hoa.
Tủ quần áo rất rộng rãi.
Tạ Vũ Đồng lại nhỏ gọn, trốn vào trong là không có vấn đề.
Một lát sau, trái tim nhảy loạn của nàng mới bình phục lại.
Cốc cốc cốc…
“Đường Tụng, anh ngủ chưa? Tôi mất ngủ nên muốn tâm sự với anh.” Giọng nói của Bạch Hiểu Manh vang lên ngoài cửa.
Đường Tụng thở dài.
Đáng tiếc, suýt nữa là thành công rồi.
Hắn đi qua mở cửa phòng.
Ngoài cửa, Bạch Hiểu Manh mặc áo hai dây, quần đùi, thanh tú động lòng người đứng ở ngoài. (có ảnh)
Nhìn thấy Đường Tụng để trần, nàng lập tử đỏ mặt, ánh mắt hơi trốn tránh.
Bây giờ cũng không phải trong ao ngâm, mà chính là phòng của hắn.
Sau khi trở về phòng mình, đầu óc nàng toàn là bóng dáng của Đường Tụng.
Nghĩ đến ngày mai phải trở về.
Nội tâm rất không nỡ, rất muốn tiếp xúc thêm với hắn.
Đây là lần nàng gần Đường Tụng nhất.
Chờ sau này, hắn vẫn là chủ tịch của công ty.
Luôn cảm giác rất xa xôi, không dám đến gần.
Đi vào trong phòng.
Ngồi xuống ghế.
Bạch Hiểu Manh chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Nhưng bây giờ nàng cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu, toàn bộ tâm tư đều tập trung lên người Đường Tụng.
Nàng thở sâu, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia… căn nhà kia quá quý giá, tôi không dám nhận.”
“Coi như là phúc lợi của công ty đi.” Đường Tụng cười nói: “Sau này tôi cũng không thể đến công ty thường xuyên, cô ở bên đó giúp tôi quan sát tình hình công ty, có vấn đề gì có thể tìm thôi. Văn phòng của tôi ở góc đông nam khu làm việc tầng 30.”
Bạch Hiểu Manh xoắn tay, đôi chân thon dài nhẹ nhàng đung đưa.
Chân thành nói: “Tôi chỉ là một nhân viên thiết kế đồ họa, không hiểu rõ về những ban ngành khác, chỉ có thể tìm người nghe ngóng.”
Đường Tụng cúi đầu suy sư, nói: “Như vậy đi, thứ hai tôi sẽ nói chuyện với bên nhân lực, điều chỉnh chức vụ cho cô. Cô đồng ý chuyển cương vị chứ?”
“Chuyển cương vị?” Bạch Hiểu Manh nao nao, hỏi: “Ban ngành nào?”
“Trợ lý (thư ký) chủ tịch, có thể tham gia họp ban giám đốc, hiểu rõ tình hình và nghiệp vụ của công ty, đồng thời thu thập số liệu, tổng kết lại, cung cấp đề nghị cho tôi tham khảo.”
“Tôi… tôi có thể làm được không? Tôi không có kinh nghiệm gì ở phương diện này.” Bạch Hiểu Manh cũng hơi động lòng, nhưng nàng vẫn rất tự hiểu lấy mình, biết năng lực của mình.
Đường Tụng cười nói: “Thật ra công ty Móc Câu không quá quan trọng với tôi, nên công việc của cô sẽ rất nhẹ nhàng.”
Bạch Hiểu Manh liếm liềm bờ môi đỏ hồng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Nàng nhìn trúng chính là cơ hội tiếp xúc với Đường Tụng.
Thân là trợ lý của Đường Tụng, không hề xung đột với bạn gái, phải không?
Cũng không tính là tiểu tam tiểu tứ gì cả ha?
Đường Tụng đảo mắt nhìn qua tủ quần áo, cũng lo lắng Tạ Vũ Đồng ở trong quá lâu.
“Trợ lý Bạch, tôi hơi khát nước, hay là cô pha cho tôi ly trà nhé?”
Bạch Hiểu Manh chớp chớp mắt, vẫn còn có chút chưa thích ứng với thân phận mới.
Sau đó mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên nói: “Vâng!”
Vẻ mặt và động tác, đúng là có chút dáng vẻ của thư ký.
Đường Tụng thấy buồn cười, véo cái má vừa đỏ vừa nóng của nàng: “Đi thôi.”
Bạch Hiểu Manh xoay người, đi đường đều nhẹ nhàng.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Kẹt kẹt… cửa tủ quần áo mở ra.
Tạ Vũ Đồng chui ra ngoài, sửa sang lại quần áo tóc tai.
Nghe ngóng một chút, rồi mới nói: “Tôi về phòng.”
Nói xong, liền cẩn thận từng li từng tí mà trốn đi.
…
“Cẩn thận nóng.” Bạch Hiểu Manh nhắc nhở.
Đường Tụng cầm chén trà hoa quả, đặt lên mặt bàn.
Bạch Hiểu Manh ngồi thẳng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên nói đề tài gì.
Cứ ngồi không như vậy, thật sự quá xấu hổ.
Nghĩ nghĩ, vẫn là tâm sự về đồng nghiệp cũ thì tốt hơn.
Nàng nói nhỏ: “Anh còn nhớ HR Lâm Thiêm Thiêm không?”
Đường Tụng gật đầu: “Đương nhiên, là một chị gái rất tốt bụng. Nói đến thì hai chúng ta đều là Lâm Thiêm Thiêm tuyển vào công ty. Hai ngày trước tôi còn định để cô ấy lên làm giám đốc nhân lực thay Trương Hân Lôi. Nhưng lại phát hiện cô ấy đã nghỉ việc, đáng tiếc.”
Vị HR này rất tốt bụng, năng lực làm việc mạnh, cũng xinh đẹp, có nhân duyên cực tốt ở trong ty.
Lúc vừa tốt nghiệp.
Liễu Bảo Nguyệttiến vào công ty internet hàng đầu trong nước, tương lai rực rỡ.
Mà hắn, bởi vì không tìm được việc làm mà đánh mất lòng tin với bản thân.
Là vị HR này chủ động liên hệ với hắn trên app tuyển dụng.
Không quan tâm đến vấn đề ngành học, mời hắn đến công ty phỏng vấn.
Thậm chí còn tiết lộ một ít đề phỏng vấn và quy tắc phỏng vấn cho hắn.
Cuối cùng hắn đã thuận lợi thông qua phỏng vấn.
Đối với một người đang nóng lòng tìm việc làm ở Yến Thành như hắn mà nói, vị này xem như là một quý nhân.
Sau khi vào làm, đối phương cũng rất nhiệt tình, giúp hắn giải quyết không ít rắc rối.
Bạch Hiểu Manh cười nói: “Thiêm Thiêm đã chủ động xin nghỉ sau khi anh nghỉ việc, tôi có wechat của cô ấy. Giờ anh muốn tuyển cô ấy cũng không dễ đâu, bây giờ cô ấy sống rất tốt ở Đế Đô. Trước mắt đang làm trong bộ phận tài nguyên và nhân lực của tập đoàn Đường Tống, là nhân viên của tập đoàn lớn đấy.”
Nghe nàng nói vậy, biểu cảm của Đường Tụng hơi ngưng trọng.
Trong đầu hiện lên từng cái suy nghĩ.
Hắn vốn cho rằng mình may mắn, gặp được một vị HR nhiệt tình và tốt bụng, giúp một tên học ngành máy tính như mình vào làm trong bộ phận kế hoạch của công ty.
Bây giờ xem ra, hình như tất cả đã được lên kế hoạch từ trước.
Bao quát cả tư bản Tĩnh Ngộ đầu tư vòng B vào công ty, chuyện này cũng đã hoàn thành từ trước khi hắn vào làm.
Từ nơi sâu xa, tựa như có một tấm lưới bao trùm lấy hắn.
Để cho tất cả mọi chuyện nhìn như hợp tình hợp lý, nhưng lại tràn đầy quỹ tích và quy hoạch.
Trước mắt xem ra, những thứ trong game cũng không phải là bỗng dưng xuất hiện.
Mà là xen lẫn với nhau, tạo thành một tấm lưới khổng lồ, ảnh hưởng đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Bạch Hiểu Manh vẫn còn đang nói đến các đồng nghiệp trước kia, và tình hình gần đây của bọn họ.
Đường Tụng dựa vào ghế, tán gẫu với nàng.
Trong lòng lại đang suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện mình trải qua.
Muốn nhìn xem còn chỗ nào không thích hợp hay không.
Bất tri bất giác, đã qua hơn nửa tiếng.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Giọng nói nghiêm khắc của Tạ Vũ Đồng vang lên ngoài cửa: “Hiểu Manh, cháu ở trong đúng không? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến phòng Đường Tụng làm gì! Mau ra đây!”