Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Đồng Nghiệp

Chương 390: Đồng nghiệp Chương 390: Đồng nghiệp

Thứ hai, ngày 31 tháng 10 năm 2022, trời âm u, mưa nhỏ.

Tầng 30 cao ốc Nguyệt Thành, văn phòng tổng giám đốc.

Ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, bầu trời ảm đạm.

“Lần này là cà phê Morgan…”

Thường Hiểu Thiến cẩn thận đặt hai chén cà phê xuống bàn.

Lặng lẽ liếc nhìn nam thần tổng giám đốc, và quản lý phòng Marketing Trầm Ngọc Đình đang ngồi đối diện hắn.

Nàng luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này hơi là lạ.

“Cảm ơn.” Đường Tụng nhận một ly, rồi ra hiệu với Trầm Ngọc Đình.

Trầm Ngọc Đình cười nói: “Cảm ơn HIểu Thiến.”

Nàng nhấm một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống bàn.

Sau đó ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Ngoại trừ sách lược marketing nhãn hiệu ra, chúng tôi cũng đang làm mấy slogan cho phòng cà phê, chuẩn bị dùng để tuyên truyền cho nhãn hiệu.”

“Theo thứ tự là: Nguyện thời gian có thể chậm, nguyện bạn được như ý.”

“Thời gian đẹp như tranh, cà phê đẹp như thơ.”

Đường Tụng cười nhìn nàng: “Chờ cuộc họp sau rồi biểu quyết đi.”

“Vâng, đã hiểu.” Trầm Ngọc Đình vén tóc mai bên thái dương, biểu cảm yên tĩnh, tư thế ngồi cẩn thận, rất có khí chất tinh anh.

Dù sao thần tượng của nàng cũng là Kim Mỹ Nga, luôn không tự chủ được mà mô phỏng theo đối phương.

Đường Tụng nghĩ nghĩ, cười nói: “Ngọc Đình, em đã vào làm được nửa tháng rồi nhỉ? Ngày mai là ngày phát lương, nhớ mua cho mình mấy bộ quần áo mới.”

“Được.” Giống như nghĩ đến điều gì đó, Trầm Ngọc Đình nở nụ cười vui vẻ, nói khẽ: “Mạo muội hỏi một chút, tiền lương của Đường tổng là bao nhiêu? Đây là chủ đề đang hot trong công ty.”

“Em muốn biết?”

Trầm Ngọc Đình tò mò gật đầu.

Đường Tụng ngồi thẳng người, vẫy tay gọi nàng: “Em lại gần đây, tôi nói cho em biết.”

Trầm Ngọc Đình do dự một chút, vẫn tò mò đứng lên, cúi người đưa đầu qua.

Ngay sau đó, Đường Tụng một tay vòng lấy bờ eo mềm mại của nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Bờ mông đầy đặn nằm trên đùi hắn.

Dáng người nàng không tính nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ôm vào ngực lại không quá nặng.

Trầm Ngọc Đình kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức đỏ ửng, giãy dụa muốn đứng lên: “Đường tổng, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”

Đường Tụng vỗ vỗ mông nàng, nhìn khuôn mặt rất giống thư ký Kim của nàng, nhịn không được mà đồng tâm.

Tiến tới hôn lên cánh môi ướt át của nàng, nhẹ nhàng hút, ôn nhu mà hàm súc, tựa như ẩn chứa tình cảm sâu nặng.

Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.

Trầm Ngọc Đình ban đầu còn hơi kháng cự, sau đó nhắm mắt lại, khoác tay lên vai hắn.

Bắt đầu đáp lại một cách không thành thạo.

Một lát sau, âm thanh nhắc nhở chợt vang lên bên tai.

“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘phát tiết tức giận’ đã hoàn thành.”

Hắn hơi ngẩn người, bờ môi cũng dừng lại.

Đây là nhiệm vụ giúp Liễu Bảo Nguyệt hả giận, hơn nửa tháng trước đã giao cho Trịnh Thu Đông xử lý.

Cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Trầm Ngọc Đình vẫn còn đang vô thức đáp lại, lúc này cũng phát giác ra.

Nàng mở đôi mắt mê ly.

Gương mặt đỏ bừng, vặn vẹo bờ mông, tránh khỏi ngực của hắn.

Thật sự là chìa khóa trong quần của Đường Tụng làm nàng rất cấn.

“Đường tổng, tôi về trước, còn phải làm việc.” Sửa sang lại quần áo, nàng vội vàng rời khỏi văn phòng.

Đường Tụng mở nhà kho ra xem.

Bên trong đã có thêm một ‘gói quà ngẫu nhiên’ đang tỏa sáng lóng lánh.

Đế Đô, cao ốc tổng bộ tập đoàn Đường Tống.

Tập đoàn Đường Tống áp dụng chế độ làm việc co dãn.

Sáng 9 giờ đến 18 giờ, hoặc là 10 giờ đến 19 giờ.

Giữa trưa nghỉ hai tiếng.

9:30 sáng.

Khu nghỉ ngơi trên tầng 7 tòa A.

Liễu Bảo Nguyệt và mấy người bạn học trường bưu chính đang trò chuyện.

Nhớ lại những chuyện thú vị trong trường, cũng bàn luận chuyện hóng hớt trong công ty, và sự phát triển của mỗi người.

Hứa Đan tò mò hỏi: “Sở sư huynh, cuối tuần nghe Tần Viên nói, sáng năm sư huynh có thể lên P8, là thật sao?”

“Ừm, nếu như năm nay bình xét cấp bậc vượt qua 3.75, sang năm có thể thăng chức. Nhưng ngành kỹ thuật không giống mọi người, sẽ đơn giản hơn một chút.” Sở Vũ Trạch cười nói.

Hắn đeo kính gọng đen, tóc ngắn gọn gàng, nhìn qua rất hàm súc nội liễm, nhưng đôi mắt sáng tỏ, lộ ra vẻ tự tin.

Một bạn học khác ở bộ phận kỹ thuật nói: “Sở sư huynh là đại thần kỹ thuật nổi tiếng thời nghiên cứu sinh, khai phát ba hạng mục trên Github, được tải hơn chục ngàn lần. Có người nói không ít công ty lớn đã tải về và sử dụng. Năm ngoái vào bộ phận kỹ thuật của tập đoàn, ban đầu chuyên gia kỹ thuật cấp P7, sang năm lên P8 cũng là bình thường.”

Cho dù là đại học bưu chính Đế Đô, thì Sở Vũ Trạch cũng là nhân vật hàng đầu.

Rất nổi tiếng ở trong trường học, xem như là một đại thần kỹ thuật, một nhân vật phong vân.

Hứa Đan cảm khái: “Quá mạnh, đại thần chính là đại thần, tôi trước mắt vẫn là S4, một nhân viên bình thường.”

Liễu Bảo Nguyệt cảm cảm khái: “Cấp P8 đã tương ứng với giám đốc cấp M3 rồi, xem như là quản lý cao cấp, Sở sư huynh mới tốt nghiệp hai năm, đúng là quá giỏi.”

Sở Vũ Trạch nhìn qua mấy vị bạn học cũ, cười nói: “Tôi định qua một thời gian nữa sẽ chuyển cương vị, đại khái là sẽ rời khỏi tổng bộ, đến công ty con làm việc.”

Những người khác hơi sững sờ, không hiểu lắm.

Sở Vũ Trạch giải thích: “Giáo viên nghiên cứu sinh của tôi là giáo sư Lâm Nguyên Tiền, tháng trước đã vào làm ở Công Hiệt, mời tôi qua đó tham dự hạng mục mới, đây là một cơ hội rất hiếm có.”

“Công Hiệt? Tôi nhớ mấy tiến sĩ trường chúng ta cũng vào đó.”

“Đó là một công ty nghiên cứu kỹ thuật AI, nghe nói còn có không ít nhà khoa học hàng đầu thế giới.”

Hứa Đan cười nói: “Bảo Nguyệt cũng làm ở Công Hiệt, bộ phận vận doanh, sau này hai người là đồng nghiệp rồi.”

Lúc này Sở Vũ Trạch mới nhìn về phía vị sư muội đáng yêu kia, cười nói: “Vậy sao này còn phải nhờ Bảo Nguyệt chiếu cố nhiều hơn rồi, tôi coi như là người mới.”

“Được, không có vấn đề.” Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, biểu cảm rất tự nhiên.

Nàng huấn luyện hơn nửa tháng ở tập đoàn, ánh mắt và tư duy được tăng cường rất nhiều.

Cũng khiến cho nàng trở nên thành thục nội liễm hơn.

Sau khi đi vào tổng bộ, nàng vẫn luôn tuân theo nguyên tắc của mình, nhìn nhiều, học nhiều, làm nhiều, nói ít.

Đối với mấy vị bạn học cùng trường này, nàng cũng chỉ nói mình làm bên vận doanh.

Chứ không nói chức vị và thân phận cụ thể.

Mọi người lại trò chuyện tiếp.

Lại có người nhắc đến Kim đổng (sự).

Hứa Đan lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Đầu tuần tôi nhìn thấy Kim đổng sự ở phòng họp tầng 19, quá đẹp. Nghe nói Kim đổng sự mỗi ngày đều làm việc từ 8 giwof sáng đến 10 tối, làm việc ở cường độ cao như vậy mà còn có thể giữ được trạng thái tốt như vậy, đúng là khó tin.”

“Công nhận.”

“Nghe nói đây chính là tố chất của người thành công.”

Những người khác cũng tỏ vẻ hướng tới khi nhắc đến vị nữ thần này.

Bình Luận (0)
Comment