Liễu Bảo Nguyệt nghe mọi người nghị luận, không khỏi nhớ đến lời dạy bảo của vị ‘chị Kim’ này.
“Cũng không phải là chị mạnh mẽ hay là nhiều sức lực. Đổi lại là em, em cũng có thể làm được, thử nghĩ mà xem. Khi em ra ngoài thì có xe đưa đón, ăn uống quần áo đi lại, thậm chí là cà phê cũng đưa tay là có.”
“Tất cả việc nhỏ và việc nhà đều không cần làm, mỗi ngày mở mắt ra, thứ duy nhất em cần làm là công tác. Hơn nữa em không phải nịnh nọt bất cứ kẻ nào, tất cả quan hệ đều không có áp lực.”
“Tất cả mọi người đều nghe theo em, em muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được. Cuộc sống như vậy, cho dù làm việc 14 giờ mỗi ngày, cũng nhẹ nhõm hơn những nhân viên bình thường.”
“Người bình thường tiếp cận với người thành công, bọn họ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài mạnh mẽ mà người thành công thể hiện ra.”
“Thật ra đây chỉ là một loại cách sống thôi, hơn nữa còn là một cách sống rất thoải mái. Chờ em trở về Công Hiệt, chị sẽ giúp em an bài một đội ngũ trợ lý, em chỉ cần yên tâm công tác là được.”
Khi nàng đang trầm tư, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Liễu Bảo Nguyệt cầm điện thoại lên xem.
Là điện thoại của Trịnh Thu Đông.
Nàng đứng dậy, xin lỗi: “Em có việc đi trước, lần sau trò chuyện tiếp.”
Hứa Đan nhìn đồng hồ: “Sắp 10 giờ rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
“Bái bai.”
“Bái bai.”
Nghe máy.
Giọng nói quen thuộc của Trịnh Thu Đông truyền đến: “Alo, Bảo Nguyệt, có rảnh không? Đến phòng họp R1 tầng 18 đi.”
“Anh Trịnh, tôi lên luôn đây.” Liễu Bảo Nguyệt vừa nói vừa đi về phía thang máy.
Cúp máy.
Hứa Đan đuổi theo sau, vỗ vỗ vai nàng: “Bảo bối, chúng ta đi chung đi.”
Hai người vừa chờ thang máy, vừa trò chuyện việc của Sở sư huynh.
Trong lời nói của Hứa Đan tràn đầy hâm mộ, không ngừng cảm thán.
“Chị bây giờ chỉ là một nhân viên bình thường, nếu như công tác không có vấn đề, lại quan hệ tốt với lãnh đạo, cuối năm chắc cũng được chấm 3.5A, tiếc là năm ngoái chỉ được 3.25A, sang năm cũng không thể thăng lên S4.”
“Bây giờ chị thấy rất hối hận, lúc vào làm không xin vào bên kỹ thuật, bằng không thăng chức sẽ dễ hơn. Không giống bên chúng ta, cần cân nhắc quá nhiều chuyện…”
“Đương nhiên, cho dù chỉ là S4 thì tiền lương cũng rất tốt…”
Tiến vào thang máy, bởi vì còn có người khác, nên Hứa Đan không nói nữa.
Tinh… Thang máy lên tầng 18, bộ phận PR.
“Tạm biệt bảo bối.” Hứa Đan bước ra ngoài, vẫy vẫy tay với Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt mỉm cười, cũng đi ra: “Em cũng đến tầng 18.”
“A? Đến bộ phận PR vậy chị là địa đầu xà rồi. Đi thôi! Muốn đi đâu, chị dẫn em qua.” Hứa Đan cười nói.
Liễu Bảo Nguyệt do dự một chút, nói: “Phòng họp R1.”
“R1?” Hứa Đan trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Đó là phòng họp của tầng quản lý, em qua đó làm gì?”
“Em cũng không rõ lắm, đồng nghiệp bộ tài nguyên và nhân lực gọi em qua đó.” Nàng vẫn rất khiêm tốn, tránh cho nhiều vấn đề không cần thiết, dù sao nàng cũng chỉ đến huấn luyện.
Hứa Đan kéo tay nàng: “Vậy đi thôi, nói không chừng còn có liên quan đến chuyện huấn luyện của em.”
Hai người đi đến phòng họp R1 nằm ở góc đông nam.
Hạ Lam ngồi ngoài cửa lập tức tiến lên đón.
Hứa Đan giật mình, vội vàng thả tay Liễu Bảo Nguyệt, khẩn trương nói: “Chào buổi sáng, quản lý Hạ.”
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Liễu Bảo Nguyệt, ra hiệu nàng chào hỏi.
Tất cả nhân viên làm việc ở tổng bộ đều từng gặp vị quản lý bộ phận huấn luyện này.
Là quản lý trung tầng có thực quyền ở công ty, trước nay đều rất nghiêm túc.
Liễu Bảo Nguyệt lại như không phát hiện ra.
Nàng ngẩng đầu, biểu cảm lạnh nhạt mà yên tĩnh.
Hạ Lam gật đầu với Hứa Đan, cũng không nói gì.
Đứng bên cạnh Liễu Bảo Nguyệt, đưa tay chỉ phòng họp: “Liễu đổng (sự)! Lần này mời ngài đến đây, là vì chuyện cho Lý Văn Thu bên bộ tuyên truyền nghỉ việc. Trịnh tổng đã sắp xếp xong xuôi, ngài chỉ cần lộ mặt là được.”
Nghe thấy cái tên này, Liễu Bảo Nguyệt chớp chớp mắt.
Dần dần nhớ lại vị sếp cũ của mình ở Weibo.
Làm người khác nghiệt, đôi mặt với cấp dưới luôn là vẻ cao ngạo.
Sau khi tốt nghiệp và vào làm việc, Liễu Bảo Nguyệt vẫn luôn rất kính sợ vị này.
Làm việc rất nghiêm túc và khắc khổ, hi vọng được vị lãnh đạo này tán thành.
Nhưng sau này vì tư tâm, để họ hàng thân thích tiến vào, vị này đã chuyển nàng đi bộ phận khác.
Điều này tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với nàng, làm nàng mất lòng tin và tiền đồ.
Đương nhiên, hậu quả trực tiếp nhất chính là mất lần đầu của Đường Tụng.
Nói thù sâu như biển thì không đến mức, nhưng chắc chắn là có oán giận.
Bởi vì công việc, cũng là vì Đường Tụng.
Nàng thở sâu, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Ha Lam vội vàng tiến lên, mở cửa phòng họp: “Mời ngài.”
Liễu Bảo Nguyệt quay đầu vẫy tay với Hứa Đan đang ngây ra như phỗng.
Nàng đứng thẳng, lộ ra nụ cười yếu ớt, cất bước đi vào trong.
Trong phòng họp, mấy lãnh đạo của các bộ phận PR, nhân lực đều đứng dậy.
Nhìn vào cô gái xinh đẹp đang đi vào.
Có hai người biết thân thận của nàng thì vội vàng chào hỏi.
“Liễu đổng!”
“Liễu đổng!”
Hứa Đan ở ngoài cửa nhìn thấy một màn này, lại dụi dụi mắt.
“Liễu Đổng? Bảo Nguyệt…” Nàng lẩm bẩm.
Nàng còn nhìn thấy sếp lớn của phòng mình trong đám người.
Lại nhìn Liễu Bảo Nguyệt một chút.
Dáng vẻ rất tự tin và thong dong, hoàn toàn khác biệt với vị sư muội đáng yêu trong ấn tượng của mình.
Két… cửa phòng đóng lại.
Hứa Đan đứng tại chỗ một lúc lâu, vẫn không thể hoàn hồn.