Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Tính Nghiêm Trọng Của Vấn Đề

Chương 400: Tính nghiêm trọng của vấn đề Chương 400: Tính nghiêm trọng của vấn đề

Từ Tình ngồi thẳng người, uy hiếp: “Nếu cậu không mua cho tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Nàng bắt đầu suy nghĩ.

Là để Đường Tụng quỳ trên bàn phím? Hay là quỳ trên sầu riêng?

Hoặc là nói… phạt hắn cõng mình rồi chống đẩy?

Mình có nên cầm thêm cái roi không?

Cosplay một cái mị ma (succubus)? Hay!

“A? Rất nghiêm trọng? Cậu còn muốn đánh tôi hay sao? Như lần trước, cầm kiếm đâm tôi? Đường Tụng nheo mắt lại, giọng nói nặng hơn một chút.

Hắn cảm thấy Từ Tình hôm nay rất đặc biệt, giống như ‘hắc hóa’ vậy.

Có chút nhịn không được mà muốn đánh nàng.

“Tôi…tôi…” Từ Tình nghe thấy vẻ nghiêm khắc trong giọng của Đường Tụng, ấp úng một lúc, vẫn không dám nói lời trong lòng.

Khiếp sợ trước dâm uy của hắn, dù là trong mơ, nàng cũng hơi e ngại.

Một lúc sau, Đường Tụng mang theo giọng điệu mê hoặc, nói: “Muốn xe cũng được, nhưng cậu phải trả giá.”

“Trả giá gì?” Từ Tình trợn tròn mắt.

“Để tôi vỗ bóng rổ 50 cái.”

Từ Tình đỏ mặt, lại nghĩ dù sao cũng là mơ.

Nói thẳng: “Ok!”

“Tốt, rất tốt, mấy ngày gần đây tôi hơi bận, cuối tuần sẽ đi mua xe với cậu.”

Hôm nay mới nhận được một combo xe, Đường Tụng đang rất vui vẻ.

Cũng trực tiếp đáp ứng yêu cầu nhỏ của Từ Tình.

Từ Tình đắc ý ‘hừ hừ’ hai tiếng: “Coi như cậu thức thời, vậy tôi sẽ chờ Maserati của tôi.”

“Tôi đi họp trước, bái bai.” Đường Tụng lắc đầu cười, cảm giác nàng rất gợi đòn.

Khi vỗ bóng rổ của nàng, có thể đòi hỏi vài yêu cầu ngoài định mức.

“Bái bai, moa!”

Từ Tình cúp máy, đắc ý ngẩng đầu lên.

Chú ý đến ánh mắt phức tạp của đám đồng nghiệp chung quanh.

Nàng không thèm để ý, chỉ mỉm cười.

Thoải mái đã xong, cũng nên tỉnh lại rồi nhỉ?

Nàng ghé vào bàn, chuẩn bị chợp mắt.

Nghe nói làm như vậy có thể thoát khỏi giấc mơ.

Sắc mặt Bạch Duệ hơi khó coi, trực tiếp hỏi: “Từ Tình, cô muốn nghỉ việc?”

Từ Tình ‘ừ’ nhỏ một tiếng, lại không để ý đến vị sếp này.

Bản tiểu thư chuẩn bị vào phòng luật sư Đường Kim rồi, ít nhất cũng có thể đi Nhất Tâm Truyền Môi.

Sao còn chờ ở cái công ty rách nát này.

Đừng tưởng tăng thêm 500 là có thể giữ tôi lại.

“Rất tốt!” Bạch Duệ tức đến sắc mặt trắng bệch, quay người trở về bàn làm việc của mình.

Hắn vẫn rất có hảo cảm với cô bé vừa tốt nghiệp này.

Dfu sao đối phương cũng xinh đẹp, dáng người tốt, tính cách lại rất đáng yêu.

Khi nhận nàng vào làm, cũng là nghĩ nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng.

Không ngờ mình vừa tăng lương cho nàng, thì đã bị phản bội.

Có nữ đồng nghiệp cười lạnh: “Từ Tình, cô giỏi thật đấy, lại khoác lác trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy. Còn phòng luật sư với Maserati gì nữa. Túi xách và đồng hồ lần trước, tôi thật sự nghi nó là giả. Bây giờ xem ra, cô là người dối trá đến cực điểm.”

“Muốn ăn máng khác thì đi đi, đừng ở chỗ này có bọn tôi, có giỏi cô đi làm luật sư thật đi! Đi lấy xe thật đi!’

Khá lắm!

Từ Tình gọi thẳng khá lắm!

Lại bị bắt nạt ở ngay trong giấc mơ của bản thân?!

Từ Tình trực tiếp ngẩng cổ lên nói: “Lâm Vũ Vi, ngày nào cô cũng khoác lác, cái gọi là bạn trai mở công ty kia, còn không nỡ tặng cô một chiếc điện thoại quả táo. Người nào không biết cô là dối trá nhất, miệng đầy nói dối, còn có mặt mũi nói tôi?”

“Còn cô, Lưu Tử Thần, bitch, chỉ biết nói xấu sau lưng tôi, con bitch lắm chuyện.”

“Lý Mộng Nghiên, cô cười cái gì, thân là tổ trưởng cổ tôi, đi ra ngoài ăn cơm lại bắt tôi thanh toán, còn cố ý không trả tôi tiền. Còn nữa, cô ‘quăng nồi’ rất giỏi đấy, không làm đầu bếp thì rất đáng tiếc.”

“Các người còn dám nói nhiều, có tin tôi cho các người không chịu nổi không?”

Từ Tình chửi cho đám đồng nghiệp mà nàng nhìn không vừa mắt một trận.

Lúc này mới hài lòng thoải mái.

Đám người này suốt ngày bắt nạt một người mới như nàng.

Nàng đã sớm muốn mắng bọn họ một trận.

Chung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Đám đồng nghiệp, những lãnh đạo kia cũng đều câm như hến.

Ai cũng không ngờ được, Từ Tình lấy can đảm ở đâu ra.

Chẳng lẽ nàng là tiểu thư nhà giàu nào đó?

Họ hàng thân thích của ông chủ công ty?

Từ Tình ôm gối ôm, trực tiếp nằm lên bàn.

Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, để cho mình chính thức thoát khỏi ‘giấc mơ’ này.

Nàng nhắm mắt lại, hai chân đong đưa.

Chiều hôm nay, xem như là giây phút sung sướng nhất của nàng.

Công ty vẫn mơ ước đã ném offer.

Đường Tụng sẽ tặng xe sang cho mình.

Còn mắng đám bitch vẫn hay nói xấu và bắt nạt mình một trận.

Nghĩ đi nghĩ lại, liền không nhịn được mà cười ra tiếng.

Đám đồng nghiệp chung quanh đều liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nàng đang phát rồ hay là có chỗ dựa nào.

Một lúc sau.

Từ Tình mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi nàng tỉnh lại.

Ánh chiều tà xinh đẹp ngoài cửa sổ đã bao phủ lấy nàng.

Nàng rút khăn giấy, lau nước miếng trên khóe miệng.

Duỗi cái lưng mỏi.

Nhìn thời gian, 17:50.

Đám đồng nghiệp chung quanh đều yên lặng làm việc.

Nàng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay đặt lên bàn phím, làm bộ như đang làm việc.

Thì ra, nàng đã ngủ lâu như vậy!

Chờ đến 6 rưỡi tối, đã đến giờ tan tầm.

Không ít đồng nghiệp bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Từ Tình quay sang cười nói với tổ trưởng Lý Mộng Nghiên: “Chị Nguyên, đêm nay tôi sẽ tăng ca viết bản thảo, sáng mai sẽ gửi cho chị. Đúng rồi, Vũ Vi cũng tăng ca à? Có muốn đặt đồ ăn không?”

Đám đồng nghiệp chung quanh nghe vậy, toàn bộ đều rùng mình một cái.

Trong nháy mắt, trong đầu họ đều toát ra mấy từ.

Tâm thần phân liệt?

Đa nhân cách?

Áp lực công việc.

Đầu độc trong bình nước.

Bệnh tâm thần giết người là không phạm pháp.

Lý Mộng Nghiên lộ ra vẻ hoảng sợ, né tránh qua một bên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu… Tiểu Tình, hay là để tôi viết bản thảo đó cho, cô cũng rất mệt rồi. Gần đây mới chuyển nhà đúng không? Hay là cô về trước đi, tối nay không cần tăng ca.”

“Đúng đúng đúng, có chuyện gì chúng tôi sẽ làm giúp, cô về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Tiểu Tình, có khá khăn gì cứ nói với bọn tôi, không nên giấu trong lòng.”

Những người khác cũng nói lời ngon ngọt.

Từ Tình không hiểu ra sao: “Mọi người sao vậy? Sao cứ là lạ?”

Đám người đều nhìn nàng với vẻ phức tạp.

Từ Tình nhịn không được mà che miệng cười.

Lưu Tử Thần bị nàng mắng liền chống nạnh, chỉ vào nàng mà nói: “Cô còn có mặt mũi cười chúng tôi kỳ lạ? Lúc cô mắng chửi chúng tôi, sao không thấy cô nói lạ? Không phải cô rất giỏi nói láo sao?”

“Tôi mắng cô bao giờ?” Từ Tình có một suy đoán kinh khủng.

Giấc mơ chiếu vào hiện thực rồi?

Có đồng nghiệp lấy điện thoại ra, cho nàng xem video đã quay được.

“Cô ‘quăng nồi’ rất giỏi, không làm đầu bếp thì đáng tiếc.”

“Lâm Tử Kỳ, phổi của cô nhất định rất tốt, bằng không sao có thể chém gió lên tận trời chứ…”

Video rất ngắn, chỉ có mấy giây cuối cùng.

Từ Tình lại sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nàng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nàng há to miệng, giải thích khá gượng ép: “Thật ra tôi từ nhỏ đã bị mộng du, khi đó là chỉ là mộng du, nói đùa thôi, ha ha ha…”

Nàng nói xong, lại ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn.

Vội vàng lấy điện thoại ra xem.

!A!” Một tiếng hét vang lên.

Nàng nhìn thấy lịch sử cuộc gọi của mình và Đường Tụng.

Đám đồng nghiệp chung quanh đều vô thức lùi về sau.

Cho rằng nàng lại muốn hoán đổi nhân cách.

Từ Tình lại không lo được nhiều như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, hai mắt ngây ngốc.

Đáng chết! Mình đã làm gì thế này?

Đường Tụng… sẽ không tặng sẽ cho mình thật, sau đó đập mình chứ?

(ó﹏ò。)

Chuyện này… hình như cũng có thể tiếp nhận nha!

Đúng! Còn có lão Trần!!!

Trần Ngọc Dao, danh tự này sao mà quen tai vậy chứ.

Nàng bật máy tính lên, tìm kiếm cái tên ‘Trần Ngọc Dao’ này.

Kết quả tìm kiếm có hơi phức tạp.

Nàng lại tìm kiếm ‘Trần Ngọc Dao Đường Kim’, lần này đã có tin tức chính xác hơn.

Ấn vào wikipedia, Từ Tình càng xem càng run rẩy.

ヽ( ຶ▮ ຶ) ノ!!!

“Trần Ngọc Dao, luật sư hàng đầu của phòng luật sư Đường Kim, đối tác cao cấp, trợ lý pháp vụ của đổng sự tập đoàn Đường Tống, ủy viên chuyên trách…”

Thì ra là Trần Ngọc Dao này!

Lại là Trần Ngọc Dao này!

Từ Tình cuối cùng cũng nhớ ra.

Vị luật sư Trần này cực kỳ nổi tiếng trong ngành.

Sở Hi Thanh sở dĩ nghe nói đến, là bởi vì giáo sư đại học của nàng từng làm việc trong đội ngũ luật sư của Trần Ngọc Dao.

Cũng có đủ tôn sùng với nó.

Thỉnh thoảng lại nhắc đến vài câu, trích dẫn các ví dụ điển hình của đối phương.

Một lúc sau.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía sau lưng mình.

Liền phát hiện đám đồng nghiệp đều đang nhìn mình.

Từ Tình lập tức che mặt.

Đóng máy tính, cầm túi xách, trực tiếp xoay người cúi đầu chạy trốn.

Cũng không kịp quét thẻ tan làm.

Xám xịt chạy ra khỏi công ty, Từ Tình nhìn bầu trời tối đen như mực.

Ngồi trên ghế đá bên ngoài.

Nghênh đón gió lạnh cuối thu, chỉ cảm thấy toàn thân choáng váng, mặt đỏ tới mang tai.

Lẽ nào phòng luật sư Đường Kim, Nhất Tâm Truyền Môi đều muốn đào mình qua đó thật?

Là bọn họ mù, hay là mình quá may mắn?

Sau đó nàng lại nghĩ đến thân phận của Đường Tụng.

“Tập đoàn Đường Tống.” Nàng lẩm bẩm: “Đường Tụng, không lẽ Đường Tụng yêu mình thật? Vì muốn mình vui vẻ, nên đã nhờ quan hệ của gia đình, giúp mình tìm hai offer phù hợp. Với lại mình nói muốn Maserati, Đường Tụng cũng đáp ứng. Lúc trước, Đường Tụng cũng không chủ động hỗ trợ Ngôn Ngôn, sao đến lượt mình lại để ý như vậy?”

“Chẳng lẽ là vì tối qua chung giường chung gối? Để Đường Tụng hiểu được chỗ tốt của mình?”

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có một lời giải thích này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng lập tức đỏ rực

“Đồ đểu! Vậy mà… vậy mà… lại muốn bắt cá hai tay!”

Từ Tình điên cuồng đạp lên đám lá rụng trên mặt đất.

Lúc này mới khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Bắt đầu ngẩn người một lúc lâu.

Cảm thấy giờ phút này, bọn chúng đều đang vì mình mà tỏa sáng!

Bình Luận (0)
Comment