Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 401 - Chương 401: Ngô Gia Di

Chương 401: Ngô Gia Di Chương 401: Ngô Gia Di

Từ Tình trở về Bắc Thành Hoa Viên với tâm trạng phức tạp.

Ngồi trên ghế salon một lúc lâu, cũng không thấy Đường Tụng trở về.

Trở về phòng mình, bắt đầu đấm loạn vào búp bê, lại hôn loạn, lại sờ loạn.

Lúc này mới khiến mình bình tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi cơm nước xong, nàng cũng không có tâm tư đi làm.

Hôm qua đã như vậy, nàng xấu hổ đến mức chỉ hận tìm cái lỗ để chui vào.

Với lại có Nhất Tâm Truyền Môi và phòng luật sư Đường Kim rồi, nàng cũng không muốn ở lại công ty này.

Tạm biệt Đổng Ngọc Ngôn đang vội vã rời đi.

Từ Tình vùi mình trên salon, lười nhác phơi nắng như một con mèo nhỏ.

Do dự một lúc.

Nàng cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Đường Tụng.

Không biết vì sao, nàng rất nhớ hắn, rất muốn nhìn thấy hắn.

Cho dù bị đánh đòn cũng được.

Đây là loại tâm trạng mà mấy chục năm nay nàng chưa từng có.

Ngón tay dừng lại ở đó rất lâu, nhưng vẫn không thể ấn xuống.

“Từ Tình! Sao mày có thể giống như những phụ nữ độc ác ở trên mạng được, lại cướp bạn trai của chị em tốt chứ? Mày phải giữ khoảng cách với Đường Tụng, đừng mập mờ nữa!”

Nàng vùng vẫy một trận.

Cuối cùng vẫn từ bỏ.

Vỗ vỗ mặt mình.

Bấm số máy bàn của Trần Ngọc Dao gọi đến hôm qua.

Hôm qua nàng đã lên mạng tìm hiểu, đây là số máy bàn của phòng luật sư Đường Kim.

Với tư cách là đơn vị lý tưởng của bản thân, nếu có thể vào đó, nàng tự nhiên phải cố gắng một lần.

Trong khi lo lắng chờ đợi, cuối cùng cũng kết nối.

Nhưng lần này là một giọng nam tràn ngập từ tính: “Alo, xin chào Từ Tình tiểu thư, cô đã cân nhắc chưa?”

Giọng nói Từ Tình có hơi sợ hãi: “Chào ngài, chuyện là… Luật sư Trần có ở đó không? Tôi muốn nói xin lỗi với cô ấy, hôm qua tôi tưởng là điện thoại lừa đảo, nên đã nói vài câu không xuôi tai, rất xin lỗi.”

“Ha ha, không sao, cô ấy sẽ không để ý. Tôi là chủ nhiệm La Tân, liên quan đến chuyện nhập chức, cô cứ nói với tôi là được.”

“Chào chủ nhiệm La, những chuyện luật sư Trần nói… là thật sao?”

“Đương nhiên, nếu có nghi vấn gì, cô có thể đến tầng 27 cao ốc Thành Nguyên, gặp mặt nói chuyện.”

Từ Tình mắt sáng rực: “Vậy tiền lương và đãi ngộ của tôi?”

“Tuyệt đối sẽ không để cô thất vọng.”

“Vâng, vậy chiều nay tôi sẽ qua tìm ngài, thật ra… trình độ của tôi hơi kém, sợ mọi người sẽ thất vọng.” Từ Tình ngượng ngùng nói.

“Không sao, chúng tôi có thể bồi dưỡng cô.” La Tân nói rất nhiệt tình.

Hai người lại khách sáo vài câu.

Từ Tình cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Chủ nhiệm La, ngài biết Đường Tụng chứ?”

Bên kia yên lặng giây lát, nói: “Đương nhiên.”

Cúp máy.

Từ TÌnh thở phào một hơi, trong lòng cũng đã nắm chắc, không còn lo lắng bất an nữa.

Đây đại khái là ‘cảm giác an toàn’ như Ngôn Ngôn nói nhỉ?

Ngày 4 tháng 11 năm 2022, trời nhiều mây, có mưa nhỏ.

Họp xong.

Đường Tụng trở về văn phòng, đang định cầm chén cà phê do Thường HIểu Thiến mang tới lên.

Lại nhận được điện thoại của giám đốc nhân lực Helen.

Xe đã chuyển đến công ty.

Tài xế từ an ninh Thịnh Đường cũng đã đến.

Hắn vội vàng uống vài ngụm cà phê, rồi đứng lên đi xuống dưới.

Trên bãi đỗ xe phía tây cao ốc Nguyệt Thành.

Một dàn xe mới tinh đứng tại đó.

Nhìn từ xa.

Bắt mắt nhất là chiếc Toyota Coaster, dài 7 mét, rất hợp để tiếp đãi hộ khác hoặc là đoàn đội đi công tác.

Helen và mấy nhân viên hành chính đang kiểm tra thông tin xe.

Bên cạnh còn có mấy vị nhân viên của đại lý xe, thỉnh thoảng lại lên tiếng giới thiệu.

Trên mặt các nàng đều mang theo vẻ kích động và tự hào.

Hiện giờ, tổng nhân viên chưa đến 100 người, vậy mà lại có tận 11 chiếc xe công vụ.

Kém nhất cũng là Audi A6L trí giá 400, 500.000.

Đỉnh nhất là chiếc Rolls Royce Gusttavo trị giá 7 triệu kia.

Đây là cách thể hiện trực quan nhất cho hình tượng và tài lực của một xí nghiệp.

Đường Tụng bước nhanh đến dàn xe.

Ánh mắt lập tức tập trung vào chiếc Rolls Royce Gusttavo đen tuyền kia.

“Đường tổng!”

“Đường tổng!”

Mấy nhân viên lập tức chào hỏi, vây quanh người Đường Tụng.

Mấy cô gái trẻ tuổi bắt đầu thảo luận những chiếc xe này.

Trong lời nói không thiếu vẻ thán phục.

Nhất là ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng, tựa như có thể kéo tơ.

Nhân viên đại lý xe cũng tiến lên, giới thiệu cho Đường Tụng về chiếc Rolls Royce Gusttavo này.

Đây là một chiếc xe hành chính bốn chỗ.

Đường Tụng đưa tay vuốt ve những món đồ xa hoa tinh tế bên trong, cảm nhận được sức hút chân chính của chiếc xe này.

Hắn rất hài lòng, vượt quá cả mong đợi.

Tạm biệt mấy nhân viên của đại lý xe.

Đường Tụng tựa vào thân xe.

Đột nhiên muốn ra ngoài hóng gió một chút, trải nghiệm chiếc Rolls Royce đầu tiên của mình.

Hắn hỏi Helen: “Tài xế của Thịnh Đường đâu, vẫn chưa đến à?”

Vừa dứt lại.

Một bóng người cao gầy bước nhanh tới.

“Đường tổng, chào ngài, tôi là Ngô Gia Di, tài xế của ngài, đến từ bộ phận an ninh đặc biệt của Thịnh Đường.”

Giọng nói thanh thúy lưu loát, không có bất kỳ âm thừa nào.

Đường Tụng quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nữ?

Nàng cao khoảng 1m78, thế đứng thẳng tắp, làn da màu lúa mì khỏe mạnh.

Mặc âu phục đơn giản, trên người không có bất kỳ món trang sức nào.

Dáng người dù không đô con, nhưng cũng không tính gầy, có mộ loại cảm giác rất mạnh mẽ.

Nhìn qua liền biết rất khó dây vào.

Nàng dùng một sợi chun đen để buộc tóc thành đuôi ngựa.

Trên mặt mang theo một chiếc kính râm cực to, không nhìn thấy rõ dung mạo.

Nhưng mũi rất cao, môi mỏng vừa phải, mặt không biểu cảm, hai tay buông thõng.

“Ngô Gia Di?” Đường Tụng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Có!” Tai nàng rất thính, lập tức đáp lại.

Đường Tụng khẽ cười: “Tương đối lợi hại.”

Nghe vậy, cho dù là nàng đang đeo kính, Đường Tụng cũng có thể cảm giác được đối phương ngẩn người.

“Đùa thôi, lên xe, cô chở tôi đi dạo một vòng.” Đường Tụng đưa chìa khóa qua.

Ngô Gia Di tiện tay nhận lấy, nhét vào túi, rồi tiến lên mở cửa xe ngược.

Động tác của nàng rất mạnh mẽ, không hề dây dưa dài dòng, nhìn rất có mỹ cảm.

Mấy cô gái bên hành chính vẫn đang nhìn ông chủ và chảy nước miếng, bây giờ lại chuyển mắt nhìn về phía vị nữ tài xế rất có mùi vị ‘công’ này.

Trong mắt đã lóe sáng.

Vừa nhìn đã biết đây là nhân sĩ chuyên nghiệp.

Đường Tụng mỉm cười, lại tạm biệt mấy nhân viên, rồi xoay người ngồi vào ghế sau.

Nhẹ nhàng ấn nút bên khung cửa.

Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Đường Tụng duỗi tay, điều chỉnh góc độ ghế.

Để tư thế ngồi của mình thoải mái hơn chút.

Ngô Gia Di chạy nhanh đến vị trí tài xế, thành thạo khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi, tụ hợp vào dòng xe cộ.

Bình Luận (0)
Comment