7 giờ tối.
Mưa bụi bay bay rơi xuống.
Ánh đèn thành thị trở nên nhu hòa mà ấm áp.
Toàn bộ thế giới tựa như được phủ một lớp lụa mỏng.
Trình Khả Quân dừng xe, kéo Lý Nhã Lỵ đi vào một quán KTV.
“Chị Quân Quân, không phải đi ăn tiệc sao? Sao lại đến KTV rồi?” Lý Nhã Lỵ tò mò đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng lại trên mấy chữ ‘KTV Mị Hành’.
Trình Khả Quân ra vẻ cao thâm khó dò: “Đi vào thì em sẽ biết, yên tâm, chị đã sắp xếp xong hết rồi, cam đoan em sẽ vui vẻ.”
Lý Nhã Lỵ tò mò đi theo sau lưng, đi vào trong một phòng riêng.
Trong gian phòng vàng son lộng lẫy, ánh đèn rã rời.
Trên bàn có không ít món ngon, rượu ngon, hoa quả, hoa tươi.
Trình Khả Quân giải thích: “Tiệm này là một người bạn của bạn trai chị mở, hoàn cảnh tốt, an toàn cao. Vừa có thể ca hát vừa có thể liên hoan, không cần đổi chỗ.”
Lý Nhã Lỵ ngượng ngùng nói: “Em hát rất kém.”
Hồi trước, lúc làm livestream, nếu nàng mà có chút tài nghệ, thì đã không lăn lộn thảm như vậy.
“Không sao, em nghe là được, có người hát cho em.”
Trình Khả Quân bảo Lý Nhã Lỵ ngồi xuống.
Mở bia, cụng ly với Lý Nhã Lỵ.
Hai người đồng thời uống một hớp to.
Trình Khả Quân cười nói: “Lỵ Lỵ, thường xuyên chơi bóng với vị kia, em có cảm thấy phiền không? Có phải rất ngắn không? Thành thật khai báo, em có ăn vụng hay chưa?”
Dưới cái nhìn của Trình Khả Quân, vị đại gia bao nuôi Lý Nhã Lỵ.
Đại khái chính là một đàn ông trung niên đầy dầu mỡ.
Đối mặt với một vưu vật như Lý Nhã Lỵ, chắc chỉ được vài phút là xong việc.
Cô bé này đang ở tuổi ăn chơi, sao có thể chịu được nhàm chán?
Nghe Trình Khả Quân nói vậy, Lý Nhã Lỵ đang vui vẻ lập tức thay đổi sắc mặt.
Nghiêm túc nói: “Chị Quân Quân, không thể nói lung tung. Đó là bạn trai em, chồng em. Em rất yêu anh ấy, chưa từng làm chuyện có lỗi với anh ấy. Cũng không cho người khác nói xấu anh ấy.”
Trình Khả Quân bật cười một tiếng: “Nơi này chỉ có hai chị em chúng ta, không cần khẩn trương. Lại nói, nam nữ đều thích vui chơi, chẳng lẽ chỉ cho phép đàn ông dùng tiền chơi gái, lại không cho phép chị em chúng ta chơi sao?”
Lý Nhã Lỵ kiên quyết lắc đầu: “Không được! Nếu chị cứ nói như vậy, em sẽ về, ngày mai chúng ta lại nói chuyện vay tiền.”
Trình Khả Quân hơi kinh ngạc, không ngờ con chim hoàng yên này lại xứng chức như vậy.
Nhưng Trình Khả Quân cũng không muốn sửa đổi kế hoạch, còn đang muốn ép tiền trên người Lý Nhã Lỵ nữa kìa.
“Lỵ Lỵ, em xem xong hãy quyết định, nhất định sẽ để em hài lòng.” Trình Khả Quân lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Một lát sau, cửa mở ra.
Một nhóm 4 thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đi vào, sau lưng còn có một nhân viên phục vụ mang theo vẻ mặt tươi cười.
Kiểu tóc và quần áo của họ đều không giống nhau.
Có người ấm áp như ánh nắng, có người ăn mặc rất thời thượng, có người cơ bắp cường tráng, có người mặc âu phục chính thức.
Tất cả đứng xếp hàng ở trước mặt Lý Nhã Lỵ.
Giống như mặt hàng đang chờ chọn lựa.
Nhân viên phục vụ trao đổi ánh mắt với Trình Khả Quân, lại lấy di động ra, trụm trộm vài tấm ảnh.
Trong ảnh có cả Lý Nhã Lỵ và 4 thanh niên.
Trình Khả Quân cười nói: “Chị mời khách, hôm nay sẽ để cho em biết, tôm không có vỏ, rượu đưa đến miệng, đàn ông là để chơi.”
4 thanh niên kia nhìn thấy khách hàng là một đại mỹ nữ da trắng mặt xinh, chân dài cả mét.
Thì lập tức hiện lên vẻ hưng phấn.
Hơn nữa có thể nhận ra, vị mỹ nữ này còn là một người có tiền.
Đây là khách hàng mà họ thích nhất.
Nói không chừng có thể kiếm được phiếu ăn cơm dài hạn.
Bọn họ bắt đầu phóng điện.
Lý Nhã Lỵ chìm vào trạng thái đờ đẫn, sắc mặt biến đổi.
Tức đến toàn thân run rẩy.
Nàng đã hiểu ‘tiệc’ mà Trình Khả Quân nói là gì rồi.
…
Mặc dù Lý Nhã Lỵ chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhưng ít nhiều gì cũng đã nghe nói qua.
Cũng biết trong vòng này rất loạn.
Trong nhóm ‘danh viện’ của Lý Mộc Tuyết, thỉnh thoảng cũng có người chia sẻ những hình ảnh này.
Nhưng đối với nàng bây giờ mà nói, đây là chuyện tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Dù nàng ngây thơ, nhưng lại không ngốc.
Miệng nàng run rẩy nói: “Trình Khả Quân, tôi về trước, chính chị chơi đi.”
Nói xong, liền cuống quít cầm túi xách Hermes lên.
Trình Khả Quân nghe vậy thì biến sắc mặt.
Phản ứng của Lý Nhã Lỵ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Dựa theo đạo lý, một cô bé được bao nuôi như này, chắc hẳn phải rất thích những tình cảnh kích thích và mới mẻ như vậy mới đúng.
Trình Khả Quân lập tức kéo tay Lý Nhã Lỵ, cố gắng làm ra vẻ thân thiết.
Nói: “Lỵ Lỵ, em không thích thì chị bảo bọn họ đi, chị em chúng ta lâu rồi không gặp, ăn bữa cơm, uống chén rượu, em cũng không thể không nể tình nha.”
“Chị bỏ ra.” Lý Nhã Lỵ đưa tay đẩy Trình Khả Quân, thở phì phò nói: “Chị căn bản không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.”
Trình Khả Quân không ngờ Lý Nhã Lỵ lại trực tiếp vạch mặt.
Ánh mắt nàng lập lóe, phất tay với nhân viên phục vụ.
Đối phương lập tức dẫn 4 thanh niên ra khỏi phòng.
Cửa đóng lại.
Lý Nhã Lỵ hơi yên tâm một chút.
Nhưng trong lòng vẫn thấy chán ghét không chịu được.
Chán ghét mấy ‘con vịt’ kia, cũng chén ghét cái gọi là chị em tốt Trình Khả Quân này.
Trình Khả Quân vẫn duy trì vẻ ngoài nhiệt tình: “Thân ái, bọn họ đều đi rồi/ Chúng ta ngồi xuống ăn cơm, chậm rãi trò chuyện. Bạn trai chị tập tức đến xử lý chuyện vay tiền cho em.”
Lý Nhã Lỵ lạnh mặt nói: “Liên quan đến chuyện mua xe, tôi còn muốn suy nghĩ thêm một chút, chưa vay vội.”
Trình Khả Quân áy náy nói: “Thân ái, là chị sai, em nhất định phải tha thứ cho chị. Chị cho là em sẽ thích, nên mới bỏ một khoản lớn để mời hàng cao cấp đến. Không ngờ có lòng tốt lại làm chuyện xấu, chị chân thành xin lỗi em.”
Nói xong cầm còn chai bia lên, uống một hơi cạn sạch.
Trình Khả Quân dốc miệng chai xuống dưới, tội nghiệp nói: “Nếu em còn không hài lòng, chị lại uống thêm một chai.”
“Không cần.” Lý Nhã Lỵ vẫn rất kiên định nói: “Chưa vay vội, tôi còn có việc phải đi, chị buông tay ra.”