Trình Khả Quân thấy mềm cứng đều không được, cũng thấy hơi tức giận.
Nàng không thèm ngụy trang nữa, thản nhiên nói: “Lỵ Lỵ, em sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ vị kia nhà em nhỏ mọn như vậy, không cho phép em tiếp xúc với những người đàn ông khác? Không phải là mấy con ‘vịt’ thôi sao? Biết thì lại thế nào?”
“Chị có ý gì?! Chuyện này có quan hệ gì với tôi?” Lý Nhã Lỵ thở sâu, thật ra nội tâm đang rất hoảng hốt.
Trình Khả Quân thấy dáng vẻ này của nàng, lập tức yên tâm.
Đã xác định suy đoán của mình.
Trình Khả Quân cười nói: “Thân ái, lúc nãy chị nhìn thấy, người nhân viên kia đã chụp ảnh em. Chẳng may chuyện này mà truyền ra ngoài, lại bị đồn thổi lên, sẽ trở thành chuyện xấu đấy. Nhưng em yên tâm, chị sẽ giúp em, em cứ nghe chị chờ ở đây. Chúng ta là chị em tốt, chị là vì tốt cho em thôi.”
Lý Nhã Lỵ nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi, nàng bị dọa đến không dám nói lời nào.
Trình Khả Quân thuận thế kéo nàng ngồi xuống, trên mặt còn mang theo vẻ chế giễu.
Cái gọi là chim hoàng yến, cũng chỉ là đồ chơi do kẻ có tiền nuôi mà thôi.
Lý Nhã Lỵ chính là loại điển hình nhất trong đó.
Không có kinh nghiệm xã hội, ngây thơ dễ lừa, sợ nhất là đánh mất sự sủng ái của đại gia.
“Chị… chị muốn thế nào?” Lý Nhã Lỵ cụp đầu xuống, có chút sợ hãi.
Trình Khả Quân dịu dàng nói: “Em tốt nhất là chờ ở đây, chúng ta xử lý chuyện vay tiền xong, vậy mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Lý Nhã Lỵ há to miệng, trong mắt lóe ánh lệ.
Đã hiểu hôm nay mình mắc bẫy.
Nghiệp vụ vay tiền này, khả năng cao cũng không phải loại đàng hoàng gì.
Nàng tốt nghiệp trung học xong liền đi theo bạn học đến Yến Thành, làm người mẫu ba tháng trời.
Về sau quen biết Đường Tụng, sau đó liền biến thành một con chim hoàng yến được bảo vệ kỹ càng.
Còn chưa có kinh nghiệm với mấy chuyện này, cũng chưa từng trải qua.
Trong lúc nhất thời, nội tâm rất hoang mang hoảng loạn.
Nàng mở túi xách, lấy điện thoại ra, định liên hệ với Đường Tụng.
Nhưng vì quá khẩn trương, ngón tay không nghe lời.
Trình Khả Quân thấy thế thì cười ha ha: “Lỵ Lỵ, trước khi hành động phải cân nhắc hậu quả nha.”
Hô hấp Lý Nhã Lỵ trì trệ.
Đúng lúc này.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Tay Lý Nhã Lỵ run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Nàng cuống quít nhặt lên.
Trình Khả Quân mỉm cười, đặt một cái đĩa xuống trước mặt nàng: “Thân ái, món tôm ở đây rất ngon, nếu ‘vịt’ không bóc giúp em, vậy chị bóc giúp em.”
Thân thể Lý Nhã Lỵ run nhẹ, mở khóa màn hình điện thoại.
Tiểu Tuyết: “Có về nhà ăn cơm không?”
Nghĩ đến Lý Mộc Tuyết, Lý Nhã Lỵ chợt thấy bình tĩnh hơn một chút.
Thân thể cũng không run rẩy nữa.
Cho đến nay, Lý Mộc Tuyết đều rất thông minh, rất có suy nghĩ.
Nàng lập tức gửi tin nhắn xin giúp đỡ: “Trình Khả Quân kéo mình vào KTV Mị Hành, còn gọi mấy con vịt, còn chụp ảnh uy hiếp mình, để mình vay tiền mua xe, Tiểu Tuyết, mình nên làm gì bây giờ?”
Chú ý đến động tác nhỏ của Lý Nhã Lỵ.
Trình Khả Quân chỉ chỉ ra ngoài cửa, mở miệng nói: “Lỵ Lỵ, em đã nghe nói đến xã hội đen chưa?”
Đầu Lý Nhã Lỵ chợt ‘ong’ lên một tiếng, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập.
Bộ ngực cao vút dưới áo sơ mi chập trùng kịch liệt.
…
Trong phòng ăn Trung cao cấp.
Đường Tụng nhìn nữ tài xế trước mắt, cười nói: “Ăn cơm mà cô vẫn không bỏ kính râm à?”
Ngô Gia Di bình thản nói: “Tôi tương đối thẹn thùng, không quen đối mặt với người khác, cho nên dùng kính râm để che đậy.”
“Như vậy à…” Đường Tụng có hơi thất vọng, nói: “Tôi còn tưởng rằng là có lời thề nào như Mộc Uyển Thanh nữa chứ.”
Hắn lại bắt chước giọng của Ngô Gia Di: “Người đàn ông đầu tiên nhìn thấy mặt tôi, nếu không giết được anh ta, nhất định phải gả cho anh ta.”
Nghe vậy, Ngô Gia Di nhướng mày lên, giọng điệu khô cằn nói: “Đường tổng, ngài thật hài hước.”
Đường Tụng nâng chung trà lên cụng với nàng một cái.
Tò mò hỏi: “Cô làm việc ở bộ phận an ninh đặc biệt của Thịnh Đường, vậy chắc đã bảo vệ không ít nhân vật lớn nhỉ?”
Ngô Gia Di hơi dừng lại, gật đầu nói: “Xem như là vậy đi.”
Đường Tụng mười ngón tay giao nhau, đặt lên bàn: “Vậy cô từng giao thủ với các thế lực ngầm chưa? Chính là loại người như xã hội đen, múa đao nghịch thương ý?”
Ngô Gia Di nói: “Đường tổng, ngài nghĩ nhiều, xã hội bây giờ, những người có thực lực thì đã tẩy trắng hết rồi. Bọn họ đều mặc âu phục, lái xe sang, khéo léo, ôm những công trình lớn, kinh doanh khu vực màu xám. Làm sao dám trêu chọc những nhân vật lớn kia. Còn những kẻ lăn lộn không tốt, vậy thì cơ bản là không nhìn thấy ở bên ngoài. Bọn họ luôn có một tầng áo lót, xem như là ‘phát triển’ ở trong các lĩnh vực của mình.”
Đường Tụng lập tức tò mò hỏi: “Vậy bọn họ đều tập trung ở các ngành nghề nào?”
Ngô Gia Di đáp: “Xe second-hand, đòi nợ, quán bar, KTV, cho vay, công trình đất đai, lừa đảo qua internet, thậm chí còn có cả an ninh và du lịch. Tất cả những ngành nghề có lợi nhuận cao mà người bình thường có thể nghĩ đến, thì đều có bóng dáng của bọn họ.”
“Bọn họ đối mặt với người bình thường thi hung ác, hoành hành bá đạo ở trong lĩnh vực của mình. Nhưng vẫn không dám bại lộ dưới ánh mặt trời, nhiều lắm thì xem như là đội ngũ phạm tội.”
“Nếu anh nói đến những tên côn đồ cắc ké hay nhìn thấy trên đường kia. Nhuộm tóc đủ màu, xăm hình, la lối om sòm, đánh hội động. Vậy đó không phải là xã hội đen, chỉ có thể gọi là một hành vi nghệ thuật, hơn nữa còn là hành vi nghệ thuật cấp thấp, tên gọi tắt là ngu xuẩn!”
Đường Tụng hơi suy tư, gật đầu nói: “Vậy nếu các cô gặp phải những đội ngũ phạm tội này, thì sẽ xử lý như thế nào?”
Ngô Gia Di chỉ quần áo trên người mình, nhếch miệng cười nói: “Chúng tôi cũng mặc âu phục, lái xe sang, khéo léo, kinh doanh trong khu vực màu xám.”