Hôm nay là thứ sáu.
Mà lại còn là một thứ sáu mưa.
Trầm Ngọc Đình tan làm từ sớm, trở về phòng thuê của mình.
Nàng vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, vừa trò chuyện với bạn thân Hầu Phỉ Phỉ.
Đầu tháng phát tiền lương, nàng lập tức chuyển 10.000 cho cha mẹ, để bọn họ triệt để yên tâm.
Tiếp đó lại mua cho mình mấy bộ quần áo mới, và một ít sách.
Nàng cũng không phải người thích mặc mấy bộ quần áo hàng hiệu như này.
Chủ yếu là hi vọng có người nhìn thấy một mặt tốt hơn của mình.
Hai người trò chuyện một lúc.
Hầu Phỉ Phỉ đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ bạn trai của Thục Yến không? Đổng Kiến Sơn kia ý.”
Trầm Ngọc Đình cau mày, nhớ đến đoạn hồi ức không tốt trong nhà hàng ở Ô Sơn.
Cũng nghĩ đến Đường Hồ Lô đột nhiên thay đổi kia.
Nàng trả lời: “Có nhớ, anh ta còn quấy rối Thục Yến không?”
Hầu Phỉ Phỉ: “Không có. Hôm qua mình và mấy người Thục Yến đi ăn cơm, nghe được vài tin tức. Mấy hôm sau vụ ở nhà ăn, công ty của Đổng Kiến Sơn đã phá sản, còn nợ không ít tiền. Bản thân bị công nhân đánh phải vào viện, nghe nói bị thương rất nặng, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Đúng rồi, còn vị đại ca xăm tay kia và đám đàn em, cũng đều nhập viện rồi.”
Hầu Phỉ Phỉ lại nói: “Cậu nói xem, chuyện này có thể là bạn trai cậu làm không?”
Nhìn thấy tin nhắn này, Trầm Ngọc Đình cũng thầm giật mình.
Một lát sau, nàng nhìn qua hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ, lại thở dài một hơi.
Mở wechat của Đường Tụng, định hỏi gì đó.
Nhưng nhìn lịch sử trò chuyện, thì lại hơi tiêu điều.
Trò chuyện thêm vài câu với Hầu Phỉ Phỉ, phủ nhận chuyện này.
Nàng xoay người đi đến bàn sách.
Tiện tay cầm một quyển sách lên.
Thất thần giây lát, rồi bắt đầu đọc sách.
Không sao.
Ngoại trừ anh.
Em còn có: Tolstoy, Goethe, Maslow, Freud…
…
Hôm nay, thị trường chứng khoán vẫn đang tăng lên.
Lý Mộc Tuyết đắm chìm trong vui vướng.
3 giờ chiều thị trường đóng cửa.
Nàng lại vào các diễn đàn về cổ phiếu, xem người khác phân tích xu thế của các cổ phiếu mình đã mua.
Nhìn thấy thứ không hiểu, liền nghe ngóng và thăm dò các đồng nghiệp.
Đây là một ít kỹ xảo nhỏ mà nàng mới học được, mỗi ngày đều làm không biết mệt.
Xu thế vẫn đang tăng lên, làm cảm xúc nàng tăng vọt.
Lại nhịn không được mà chạy đến thư phòng của Đường Tụng.
Ôm lấy quần áo hắn, cầm đũa phép vừa mua, bắt đầu làm phép hai lần với ảnh của hắn.
Bất tri bất giác, đến khi nàng lấy lại tinh thần.
Thời gian đã là hơn 7 giờ tối.
Nàng uống một cốc nước.
Nhìn điện thoại, cũng không có tin của Lý Nhã Lỵ.
Suy đoán chắc Lỵ Lỵ đi ăn cơm với Trình Khả Quân.
Nhưng bản thân là một bảo mẫu, nàng tự nhiên phải hỏi một câu.
Nếu như Lỵ Lỵ không về, vậy nàng có thể gọi đồ ăn ngoài cho nhanh.
Một lát sau, Lý Nhã Lỵ đã trả lời.
Lý Mộc Tuyết xem xong, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Đây chính là một rắc rối bằng trời!
Mặc kệ là với Lỵ Lỵ hay là với nàng.
Khó khăn lắm mới kiếm được công việc một năm 1 triệu, lại còn có thể diện.
Nếu Lỵ Lỵ xảy ra vấn đề, tất cả mọi thứ của nàng đều mất sạch.
Nàng vẫn nhớ kỹ lời cảnh cáo của luật sư La kia.
Lý Mộc Tuyết lập tức hỏi: “Đám vịt kia đâu?”
Lần này Lý Nhã Lỵ không trả lời.
Lý Mộc Tuyết cắn răng, gọi điện thoại qua.
Điện thoại vang hai tiếng, liền kết nối.
Nhưng giọng nói là của Trình Khả Quân: “Alo, Tiểu Tuyết, em yên tâm, Lỵ Lỵ rất tốt, cô ấy không thích những người kia, chị đã đuổi đi rồi, có phải không Lỵ Lỵ?”
Trái tim Lý Mộc Tuyết lập tức nhảy lên, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.
Giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Lý Nhã Lỵ truyền đến: “Đúng, Tiểu Tuyết, mình làm thủ tục vay tiền xong sẽ về, cậu đến đón mình được không?”
Lý Mộc Tuyết thở sâu, bình tĩnh nói: “Được, Lỵ Lỵ, cậu đừng lo lắng, mình đi luôn đây.”
Cúp máy.
Lý Mộc Tuyết lại gọi điện thoại cho vài người bạn cũ, hỏi thăm tình hình bạn trai của Trình Khả Quân.
Sau khi nhận được kết quả, nàng cũng thở phào.
Người này đúng là làm tín dụng, mặc dù không chính quy, nhưng mà chỉ cầu tài.
Ít nhất thì không cần lo cho an nguy của Lỵ Lỵ.
Việc cấp bách bây giờ là mau chóng đưa Lỵ Lỵ ra.
Coi như bị lừa tiền, cũng có thể báo cảnh, hoặc là thông qua biện pháp khác để đòi lại.
Ngay sau đó, nàng bắt đầu tìm kiếm wechat của một người bạn
Không do dự, lập tức gọi cho đối phương.
Đây là một bà chỉ nàng quen trong nhóm danh viện, trước kia thường xuyên chung tiền thuê hàng xa xỉ để chụp ảnh.
Chẳng qua là bây giờ đối phương đã lên bờ.
Nghe nói là trở thành tình nhân của một vị đại lão ở địa phương.
Rất có quan hệ ở Yến Thành, nhất là những nơi như KTV và quán bar, khá có máu mặt.
Hai người lâu rồi không liên hệ, nhưng vì Lỵ Lỵ cũng là vì mình.
Lý Mộc Tuyết chỉ có thể bỏ qua liêm sỉ.
Trong lúc khẩn trương chờ đợi, điện thoại đã kết nối.
Nàng vội vàng nói: “Alo, chị Ninh, là em, Mộc Tuyết, chị có bận không?”
Đối diện truyền đến âm thanh uể oải: “A, là Tiểu Tuyết à, có chuyện gì không?”
Lý Mộc Tuyết ngồi thẳng người, nói: “Là thế này, chị Ninh, chị có quen người bên KTV Mị Hành không? Em có người bạn gặp rắc rối ở đó.”
“Ha ha, đó không phải KTV nổi tiếng với đám ‘vịt’ sao?”
“Đúng, chính là chỗ đó.”
“Như vậy đi, để chị hỏi một câu, em chờ một lát.”
“Cảm ơn chị Ninh, cảm ơn.” Lý Mộc Tuyết vội vàng cảm ơn, nội tâm cũng thở phào.
Đây đã là tầng quan hệ cao cấp nhất của nàng rồi.
Trong khi lo lắng chờ đợi.
Chị Ninh cuối cùng cũng gọi lại.
Nàng dán chặt điện thoại vào lỗ tai, sợ bỏ lỡ bất luận một chữ nào.
“Alo, chị Ninh!”
“Tiểu Tuyết, chị cho em số điện thoại của một người họ Vương, anh ta quen biết ông chủ bên đó, đi qua làm người trung gian, còn lại em phải tự giải quyết rồi.”
“Cảm ơn! Cảm ơn chị Ninh! Chờ xong việc em sẽ mời chị ăn cơm.”
Chị Ninh cười nói: “Đừng khách khí như vậy, chúng ta quen nhau hơn 2 năm rồi, chị có ấn tượng rất tốt với em. Em rất thông minh, rất hiểu chuyện, rất xinh đẹp, cũng không thiếu lòng cầu tiến. Người giống như em, sau này lăn lộn sẽ không kém. Lần này chị giúp em, nói không chừng lần sau là em giúp chị nha.”
Lý Mộc Tuyết nghe vậy thì đúng là có chút xúc động.
Nàng chân thành nói: “Chị Ninh, chị yên tâm, chuyện này em sẽ nhớ kỹ.”
Cúp máy.
Lý Mộc Tuyết lập tức lên app đặt xe.
Cầm túi xách, thay đôi giày thể thao, rồi chạy ra ngoài.