Thanh niên húi cua gật đầu với Lý Nhã Lỵ: “Đường tiên sinh sắp đến rồi, chúng tôi đến trước để giúp ngài xử lý chuyện này.”
Lý Nhã Lỵ nghe vậy, lập tức chui ra khỏi ngực Lý Mộc Tuyết.
Nước mắt vẫn chảy như mua, nàng chỉ vào đám người Hình Minh Quân và Vương Hướng Đông nói: “Là bọn họ uy hiếp tôi, bắt tôi vay tiền, còn sỉ nhục tôi, tôi…”
Tiếp đó lại nhìn vào Trình Khả Quân: “Cô ta còn cướp điện thoại của tôi, không cho tôi gọi điện.”
Thanh niên húi cua gật đầu, vẫy tay ra sau lưng.
Một người mặc âu phục đen tiến lên, trong tay còn cầm một cái gậy cao su vừa thô vừa đen.
Đi đến trước mặt đám người Vương Hướng Đông và Hình Minh Quân.
Bưu Tử đầu trọc, xăm bọ cạp trên cổ trừng mắt nói: “Mẹ nó, bọn mày biết chúng tao là ai…”
Còn chưa nói hết, đã ăn một gậy vào đầu.
Rầm… một tiếng vang trầm.
Bưu Tử trực tiếp ngã lăn ra đất, tay chân run lên một cái, rất nhanh đã hôn mê bất tỉnh.
Khóe miệng Hình Minh Quân giật giật, trong mắt toát ra vẻ kinh hoàng.
Hắn lui về phía sau.
7, 8 tên đàn em sau lưng cũng lùi theo.
Hình Minh Quân liếm môi một cái, nói: “Các vị, có chuyện gì từ từ nói, cha tôi là Hình Vĩ Long của công ty xây dựng Kim Hải.”
Rầm… lại là một tiếng vang trầm.
Thanh niên tóc húi cua cầm gậy cao su nện vào bả vai Hình Minh Quân.
Hình Minh Quân kêu đau một tiếng, trực tiếp quỵ xuống đất.
“Đừng để bọn họ đứng nói chuyện.” Tóc húi cua phất tay một cái.
Mấy người mặc âu phục đen lập tức tiến lên.
Rầm … A!
Rầm … A!
…
Nương theo âm thanh kêu gào đau đớn, những tiếng trầm đục vang lên.
Từng người ngã gục xuống đất.
Thanh niên húi cua đạp vào ngực Hình Minh Quân.
Giơ tay nhìn đồng hồ, cười nói: “Đường tiên sinh sắp đến rồi, mày không muốn đi hoan nghênh sao? Nếu chân mày không biết quỳ, vậy tao có thể giúp mày cắt nó.”
…
Trình Khả Quân trốn trong góc hẻo lánh, đã sợ đến không dám động đậy.
Chỉ biết trơ mắt nhìn từng người ngã xuống.
Trong đó bao quát cả vị Hình Minh Quân ‘quát tháo phong vân’ trong mắt mình.
Nội tâm Trình Khả Quân càng ngày càng sợ hãi.
Mặc dù mình nói bạn trai Vương Hướng Đông là bạn của Hình Minh Quân, nhưng thật ra chỉ là một tên đàn em mà thôi.
Vương Hướng Đông tốt nghiệp trường tài chính chính quy, còn là đại học có danh tiếng.
Trước từng làm kế toán cho một công ty lớn, vì giúp công ty trốn phía mà bị phán một năm.
Sau khi ra ngoài, dứt khoát đi theo Hình Minh Quân, xử lý việc tín dụng và cho vay, đòi nợ thuê…
Kiếm tiền nhiều hơn trước, nhanh hơn trước, cũng có chút mặt mũi ở một số trường hợp.
Trình Khả Quân đi theo Vương Hướng Đông, cũng là có suy tính này.
Nhìn thấy Lý Nhã Lỵ mà mình vẫn xem thường lại lăn lộn tốt như vậy, nàng không thể nhịn được lòng ghen tức.
Thấy nhiều chim hoàng yến, cũng biết bọn họ sợ cái gì nhất.
Nghĩ đến thuận nước đẩy thuyền, rút chút máu trên người Lý Nhã Lỵ.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại phát triển đến một bước này.
Đột nhiên, toàn thân Trình Khả Quân chấn động, đồng tử đột nhiên co lại.
Khuôn mặt toàn là vẻ kinh hãi.
Thanh niên húi cua kia đã nhìn sang đây.
Cùng lúc đó, mười mấy người mặc âu phục đen cũng nhìn về phía này.
Trên mặt họ mang theo vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.
Khi tất cả mọi người ngã xuống đất, Trình Khả Quân là người duy nhất ngồi trên ghế, trông vô cùng chói mắt.
Trình Khả Quân run run rẩy rẩy trên ghế salon, toàn thân như nhũn ra.
Trực tiếp té lăn xuống đất.
Thanh niên tiến lên hai bước, bình tĩnh hỏi: “Cô là Trình Khả Quân?”
Trình Khả Quân nhìn về phía bạn trai Vương Hướng Đông với ánh mắt cầu cứu, ánh mắt hai người giao nhau.
Vương Hướng Đông lắc lắc đầu.
Rầm… lại là một tiếng trầm.
Vương Hướng Đông vốn đang quỳ một trên, trực tiếp nằm ra đất.
“A!!!” Trình Khả Quân hét lên một tiếng, ôm lấy đầu mình.
Vì sợ hãi quá độ, khiến cho bàng quang co vào, tạo thành hiện tượng tiểu không kiềm chế, tục xưng tè ra quần.
Tất chân trên đùi lập tức ướt sũng.
Thanh niên húi cua mặt không đổi sắc.
Gậy cao su trong tay chống vào miệng Trình Khả Quân.
Trình Khả Quân bị dọa đến không dám động, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin: “Lỵ Lỵ, chị tôi rồi, Tiểu Tuyết, chị sai rồi, hai người tha cho chị đi mà, van cầu…”
Lý Nhã Lỵ quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn dáng vẻ buồn nôn này.
Lúc uy hiếp nàng thì phách lối, coi trời bằng vung, đến giờ nàng vẫn nhớ kỹ.
Sắc mặt Lý Mộc Tuyết ửng hồng, lạnh lùng nói: “Gieo gió gặt bão.”
Thanh niên húi cua khống chế lực rất tốt, vung gậy một cái.
Trình Khả Quân hét thảm, thân thể ngã vật ra đất.
Trên mặt xuất hiện một vết máu, mấy chiếc răng rơi trên đất, bọt máu chảy ra từ khóe miệng.
Trình Khả Quân hai tay bụm mặt, phát ra tiếng kêu rên đau đớn và hoảng sợ.
Thanh niên húi cua không để ý đến Trình Khả Quân nữa, quay người nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra nghênh đón Đường tiên sinh.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên.
Mấy người mặc âu phục đen đi qua.
Kéo đám người Vương Hướng Đông và Hình Minh Quân ra ngoài.
Ánh mắt Lý Mộc Tuyết lấp lóe, kéo tay Lý Nhã Lỵ, nói nhỏ: “Lỵ Lỵ, chúng ta cũng đi qua xem một chút, gặp Đường Tụng… Cậu nhớ phải ngoan một chút, mình sợ Đường Tụng sẽ giận.”
Lúc này Lý Nhã Lỵ mới nhớ đến những chuyện hôm nay.
Nội tâm đang hưng vấn lập tức trở nên khó chịu.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Đường Tụng cáu giận.
Hôm nay, những người mặc âu phục đen này giống như là đang thi hành chỉ thị của Đường Tụng, chứng tỏ hắn đã tức giận.
Lý Nhã Lỵ thấp thỏm nói: “Tiểu Tuyết, mình nên làm cái gì bây giờ? Mình… sau này mình nhất định sẽ nhớ kỹ bài học này, chồng mình có thể không để ý đến mình không? Anh ấy có giận mình không?”
Lý Mộc Tuyết an ủi: “Không đâu, mình đã gọi điện cho Đường Tụng, anh ấy còn bảo mình chiếu cố cậu, cậu tương đối nhát gan. Đường Tụng rất lo lắng cho cậu, cậu cũng đã nói rồi, Đường Tụng thích cậu nhất đúng không?”
Lý Nhã Lỵ lại chảy nước mắt, nội tâm bị xúc động và áy náy lấp đầy.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sau này mình sẽ tốt hơn với anh ấy, cũng sẽ học thông minh hơn, không rước lấy rắc rối cho anh ấy nữa.”
Lý Mộc Tuyết thở dài.
Lỵ Lỵ sẽ không có chuyện gì, dù sao Đường Tụng cũng rất thích Lỵ Lỵ, nàng có tư bản để tùy hứng. Nhưng mình thì sao? Mình nên làm gì?
Hai người kéo tay nhau đi ra khỏi phòng.
Lý Mộc Tuyết nhìn ngó bốn phía, tim lập tức đập rộn lên.
Tất cả camera trong hành lang đã bị đập nát.
Mỗi một căn phòng đều có một người mặc âu phục đen đứng ở cửa.
Tiếng nhạc đã biến mất sạch.
Hành lang vốn vô cùng náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh đến khác thường.
Chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng bước chân, tiếng ma sát.
Trong đại sảnh, nơi này đã là một mảnh hỗn độn, mấy người mặc âu phục đen đang canh giữ ở đó.
Đám nhân viên KTV đều câm như hến.
Đám người Vương Hướng Đông và Hình Minh Quân cũng cúi đầu xuống.
Bị mấy người mặc âu phục đen tóm gáy kéo ra ngoài.
Vương Cảnh Đào thì yên lặng đi theo sau họ, rất yên tĩnh.
Sắc mặt Lý Mộc Tuyết đỏ ửng.
Đây chính là quyền thế, là áo khoác tốt nhất của đàn ông.
Khó có thể tưởng tượng được sức hút của Đường Tụng bây giờ.
Nàng khép chặt hai chân, thân thể hưng phấn đến mức run nhẹ.