KTV Mị Hành này có quy mô không nhỏ, toàn bộ tòa nhà 3 tầng này đều là phạm vi kinh doanh.
Đi ra cửa KTV.
Một màn rung động xuất hiện trước mắt mọi người.
Ánh mắt của đám người Hình Minh Quân đều trở nên ngây ngốc.
Lý Mộc Tuyết và Lý Nhã Lỵ kinh ngạc đến há hốc miệng.
Quảng trường rộng rãi trước cửa, đã bị bao phủ cực kỳ chặt chẽ.
Một mảnh màu đen đã bao vây lấy cửa chính.
Xe bọc thép chống bạo lực, Mercedes Benz G-Class, Hummer, Land Rover việt dã…
Trên thân xe in logo ‘an ninh Thịnh Đường’ rất bắt mắt.
Trọn vẹn mười mấy chiếc xe ‘dã thú’ đen kịt, bao vây toàn bộ nơi này.
Ngăn cách trong và ngoài như hai thế giới khác nhau.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy các nhân viên mặc đồng phục an ninh đang đứng trên phố.
Hạt mưa bụi trong không khí tinh mịn mà lạnh buốt.
Nhìn như một tấm lụa mỏng mờ mịt.
Ầm ầm…
Tiếng sấm cuối thu truyền đến từ phía xa xa.
Tiếng sấm rất to, giống như có vô số bánh xe lăn qua nóc nhà.
Từ xa đến gần, lại từ gần mà xa.
Trên đường phố yên tĩnh, mưa lạnh cuối thu, tiếng sấm trong tầng mây, đèn thành thị, vũng nước trên mặt đất, một mảnh ‘dã thú’ màu đen trước mắt, đám người ngã vật dưới đất, âu phục đen lạnh lùng…
Tại lúc này, tất cả xen lẫn nhau, tạo thành một bức tranh mang sắc thái âm u.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà trang trọng.
Lý Mộc Tuyết và Lý Nhã Lỵ đều nhịn không được mà ngừng thở, bị tình huống nơi này dọa sợ.
Hình Minh Quân đầu tiên là chú ý đến logo trên xe, liền nuốt ngụm nước miếng.
Đã hiểu lai lịch của đám âu phục đen này.
An ninh Thịnh Đường là công ty an ninh đỉnh cấp nhất trong nước, tự nhiên là như sấm bên tai với đám người trong nghề của họ.
Dưới cờ có rất nhiều nghiệp vụ, an ninh đặc biệt, áp tải vũ trang, an ninh công trình, vệ sĩ…
Từ tố chất và cử chỉ của những người này, chắc hẳn là thuộc bộ phận an ninh đặc biệt.
Hình Minh Quân lặng lẽ nhìn bốn phía.
Cộng thêm người trong KTV, ít nhất cũng phải 50, 60 người.
Theo Hình Minh Quân biết, toàn bộ Yến Thành cũng chưa chắc có nhiều nhân viên an ninh đặc biệt như vậy.
Trong thời gian ngắn như vậy, để an ninh Thịnh Đường phái ra nhiều nhân viên an ninh đặc biệt như vậy, có thể thấy thế lực của đối phương khủng bố thế nào.
Thân thể Hình Minh Quân run nhẹ.
Chuyện hôm nay thật sự quá quỷ dị.
Theo Trình Khả Quân nói, Lý Nhã Lỵ kia chỉ là một người mẫu quèn 18 tuổi mà thôi.
Mặc dù đúng là rất xinh đẹp, nhưng với đẳng cấp của Lý Nhã Lỵ.
Sao có thể tiếp xúc đến loại đại nhân vật này?
Chuyện này rất bất hợp lý!
Hình Minh Quân là một người rất thực tế, có thể lăn lộn đến nước này, hắn vẫn có đạo lý sinh tồn của mình.
Trong xã hội ngày nay.
Địa vị cao và thấp, không phải nhìn học thức và bằng cấp, nhân phẩm và đạo đức, hay là năng lực cá nhân; mà là phải xem khoảng cách với những đại lão chân chính kia.
Hình Minh Quân luôn cân nhắc xem người nào có thể trêu vào, người nào càng tiếp cận đại lão hơn mình.
Ông ông … tiếng động cơ truyền đến.
Một chiếc xe chống bạo lực chợt tiến lên, để lộ một lối đi vào cửa chính.
Tất cả mọi người đều ý thức được.
Đưa mắt nhìn về kia.
Ngay sau đó, ánh đèn sáng tỏ xuất hiện.
Một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại tại đó.
Thân xe trang trọng hào phóng đang phản xạ ánh sáng.
Dưới màn mưa đêm thu, lộ ra vẻ trang nghiêm mà nặng nề.
Cạch… tiếng mở cửa vang lên.
Một nữ tài xế cao gầy mạnh mẽ xuống xe.
Thành thạo lấy dù che mưa trên xe Rolls Royce, rồi bung dù.
Nàng mặc âu phục đơn giản, khí chất lại vô cùng lạnh lẽo.
Mỗi một hành động đều nhanh nhẹn gọn gàng, nhìn trông cũng cảnh đẹp ý vui.
Ngay sau đó, nàng cung kính mở cửa sau, rồi chuyển dù che mưa qua.
Một chiếc giày da nâu đạp lên mặt đất ẩm ướt.
Một bóng người cao to đứng lên.
Cất bước đi vào trong KTV>
Nàng lập tức theo sát phía sau, tay cầm dù rất ổn.
Mặc kệ những hạt mưa bụi đánh lên người mình.
Đường Tụng mặc âu phục màu tím, phối hợp với dáng người tuyệt vời, tràn đầy sức hút của đàn ông.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt có chút rét lạnh.
Đôi giày da cao cấp giẫm lên mặt đất, phát ra những tiếng thanh thúy.
Từng bước từng bước đi từ màn mưa vào trong cửa.
Trên người mang theo khí chất tổng tài bá đạo và ‘côn đồ âu phục’, nhìn trông cực kỳ tuyệt.
Giống như là một nhân vật bước ra từ trong manga hay tiểu thuyết vậy.
Ánh mắt Lý Nhã Lỵ mê say, trái tim bắt đầu đập loạn.
Đây là một Đường Tụng mà nàng chưa từng nhìn thấy.
Luôn cảm thấy Đường Tụng bây giờ còn làm cho người ta mê muội hơn.
Lý Mộc Tuyết khép chặt hai chân, sắc mặt đỏ đến dị thường, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến những hình ảnh phải censored.
Trình Khả Quân kinh ngạc đến quên mất đau đớn đến mặt, ánh mắt đờ đẫn.
Trình Khả Quân đã hiểu được, vì sao mình tìm mấy mặt hàng cao cấp cho Lý Nhã Lỵ, mà nàng vẫn phản cảm như vậy.
So với vị này, những ‘nhân viên’ kia quả thực là không đáng nhắc tới.
“Đường tiên sinh!” Đám âu phục đen đồng thanh kêu lên.
Âm thanh không vang dội, nhưng cực kỳ áp bách.
Khiến cho đám người đang quỳ và ngẩn người trước cửa đều giật mình tỉnh lại.
…
Thanh niên húi cua nhìn nhau với Ngô Gia Di một chút.
Lại hơi gật đầu hỏi thăm.
Sau đó lập tức tiến lên, nhỏ giọng báo cáo tình hình vừa rồi cho Đường Tụng.
Vừa chỉ vào đám người Hình Minh Quân đang nằm trên đất.
Đường Tụng thản nhiên gật đầu một cái.
Ánh mắt đảo qua từng vị mặc âu phục đen, nghĩ đến những chiếc xe bọc thép và xe việt dã.
Tình huống này mạnh hơn lúc ở thành phố Ô Sơn rất nhiều lần.
Chẳng lẽ là hệ thống phán định, lần này cần nhiều người hơn?
Tốt xấu gì cũng đã có kinh nghiệm cùng loại, nên hắn cũng coi như là bình tĩnh.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Nhã Lỵ và Lý Mộc Tuyết.
Lý Nhã Lỵ đã khóc đến đỏ cả mắt, nhìn có vẻ hơi tiều tụy.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, trên mặt nàng lập tức lộ ra vẻ chờ mong và sợ hãi.
Giống như muốn nhào vào ngực Đường Tụng, lại sợ hắn tức giận.
Sắc mặt Lý Mộc Tuyết ửng đỏ, chỉ nhìn vào Đường Tụng mà thất thần.
Đường Tụng đứng trên bậc thềm đá xanh ngoài cửa.
Giống như màn diễn bị chậm rãi kéo ra.
Tiếng mưa bụi như nhạc nền.
Đám âu phục đen tôn kính như ánh đèn.
Mà hắn chính là nhân vật chính duy nhất của cảnh diễn này.
Hắn không nói gì, tất cả mọi người cũng giữ yên lặng.
Mọi hành động của hắn, đều dẫn động nội tâm của tất cả mọi người.
Đám người Hình Minh Quân và Vương Hướng Đông lấy lại tinh thần, anh mắt trốn tránh.
Nội tâm khi thì phẫn nộ, khi thì oán hận, khi thì sợ hãi.
Đau đớn đang ăn mòn nội tâm bọn họ.
Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, đủ để bọn họ nhớ cả đời, vĩnh viễn không thể quên được giây phút sỉ nhục này.
Lúc này, Đường Tụng nhìn từ trên cao xuống, trong lòng họ thì hắn lại càng giống với một nhân vật phản diện hơn.
Đường Tụng đi đến trước mặt Lý Nhã Lỵ, đưa tay lau lớp trang điểm đã nhòe đi của nàng: “Lỵ Lỵ, em vẫn ổn chứ? Qua rồi, đừng sợ.”
Hắn vừa dứt lời, nước mắt của Lý Nhã Lỵ lại như vỡ đê, làm sao cũng không khống chế được.
Nàng cắn môi, hai tay để bên cạnh, có chút hận mình vô tri và ngây thơ.
Gây rắc rối cho Đường Tụng.