“Em đi giày cao gót, cao bằng anh rồi, muốn sờ đầu em cũng không được.” Đường Tụng véo má nàng, trên mặt mang theo vẻ cưng chiều.
Lý Nhã Lỵ lập tức nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Bờ mông như trăng tròn in lên váy, vô cùng hấp dẫn.
Đường Tụng xoa xoa đầu nàng, bàn tay ấm áp tản ra chút khí ấm áp.
Lý Nhã Lỵ trực tiếp nhào vào ngực hắn, chôn mặt trong bờ vai hắn, dùng sức cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Trước kia nàng vẫn cho rằng mình rất yêu rất yêu Đường Tụng, không ngờ bây giờ lại còn có thể yêu nhiều hơn nữa.
Lý Mộc Tuyết ở bên cạnh lại hơi cúi đầu, nhìn mũi chân mình.
Đường Tụng quá dịu dàng ôn nhu với Lý Nhã Lỵ, khiến cho nàng rất hâm mộ và mơ ước.
Mà nàng phải đối mắt, có thể là chỉ trích từ phía luật sư La và vị KIM kia.
Thậm chí có thể đánh mất công việc vất vả lắm mới có được này.
Hiện giờ, nàng chỉ hi vọng Đường Tụng không ghét mình.
Hình ảnh dừng lại trong phút chốc.
Đường Tụng đưa mắt nhìn về phía mấy người Hình Minh Quân và Vương Hướng Đông.
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào gương mặt mang theo vết máu của Trình Khả Quân.
Trình Khả Quân run lên, lại co rụt người lại.
Lý Nhã Lỵ tựa vào người Đường Tụng, nhìn dáng vẻ thê thảm của Trình Khả Quân, lại thấy hơi không đành lòng.
Ngay sau đó lại tỉnh ngộ.
Nếu như Đường Tụng không đến, vậy chuyện tối ngày hôm nay, sẽ mang tính hủy diệt đối với nàng.
Tất cả mọi thứ của nàng bây giờ, suýt nữa bị Trình Khả Quân hủy hoại.
Nghĩ đến đây, hô hấp của Lý Nhã Lỵ bắt đầu nặng hơn, trong mắt lại lấp lóe ánh lệ.
Nhịn không được mà xông lên trước, dùng sức tát Trình Khả Quân một cái.
Trình Khả Quân kêu rên ôm lấy đầu, không dám nói gì, biểu cảm có chút ngốc trệ.
Đường Tụng quay người nhìn đám người Hình Minh Quân, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng và tức giận.
Đám âu phục đen chung quanh đều chú ý đến.
Thanh niên húi cưa lập tức tiến lên nửa bước, đứng gần Đường Tụng hơn.
Bưu Tử to con nhất vẫn nằm trên đất, không nhúc nhích.
Vương Hướng Đông và mấy tên đàn em cũng cúi đầu, chờ đợi thẩm phán sắp đến.
Hình Minh Quân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Sợ hãi đến cực hạn, đó là phẫn nộ và cuồng loạn.
Hình Minh Quân trừng mắt, khuôn mặt có chút đáng sợ, nhỏ giọng nói: “Có bản lĩnh thì giết chết tao đi!”
Hắn không tin đối phương có can đảm giết mình.
Nhà hắn cũng có năng lực ở Yến Thành này, nếu thật sự làm to chuyện, đối phương tuyệt đối không chạy được.
Đường Tụng dẫm lên bàn tay đang chống lên mặt đất của hắn, lại dùng sắc ấn xuống.
“A!” Hình Minh Quân đau đến toàn thân run lên.
Thanh niên húi cua tiến đến trước mặt Đường Tụng, nhỏ giọng nói: “Đường tiên sinh, thân phận của ngài tôn quý, không thích hợp dính máu. Chuyện hôm nay không có bất kỳ quan hệ nào với ngài. Ngài yên tâm, an ninh Thịnh Đường sẽ xử lý tất cả mọi chuyện, sẽ để bọn họ phải trả giá đắt.”
Ngô Gia Di cũng mở miệng: “Đường tổng, Lý tiểu thư cũng đã bị sợ hãi, mưa lại càng ngày càng to, hay là mọi người về nhà trước nhé?”
Đường Tụng thu hồi chân của mình, gật nhẹ nói: “Được, làm phiền rồi.”
Trong game, mục đích khi sáng tạo an ninh Thịnh Đường chính là để hộ giá hộ tống cho tập đoàn Đường Tống phát triển.
Giai đoạn đầu của game, lúc thu mua các nhà xưởng nhỏ, thì cũng từng gặp các loại nhân sĩ xã hội và phần tử ngoài vòng pháp luật quấy rối.
Mặc dù thông qua đạo cụ và kịch bản, thành công vượt qua một số nguy cơ, nhưng theo xí nghiệp phát triển, nhất là khi thành lập tập đoàn Đường Tống.
Loại tình hình này thường xuyên phát sinh ở các công ty con.
Mãi đến khi hắn thu mua một công ty an ninh có tiềm lực, lại rót rất nhiều tài chính vào, chính thức tổ kiến an ninh Thịnh Đường.
Thì những vấn đề này mới hoàn toàn chấm dứt.
Từ đó có thể thấy, trong thế giới hiện thực này, an ninh Thịnh Đường tuyệt đối có năng lực xử lý những đội ngũ phạm tội này.
“Đi thôi.” Đường Tụng quay người nói.
Lý Nhã Lỵ vội vàng tiến lên ôm cánh tay Đường Tụng.
Theo Đường Tụng cất bước đi xuống bậc thang.
Mấy người mặc âu phục đen lập tức mở dù che mưa, cất bước đi theo sau, che mưa cho mấy người Đường Tụng.
Một nhóm người đi về phía chiếc Rolls Royce.
Thanh niên húi cua vẫy vẫy tay.
Đám âu phục đen lại kéo đám người nằm trên đất vào bên trong KTV.
Lý Mộc Tuyết đứng tại chỗ.
Phía trước là Đường Tụng cao quý được vây quanh.
Phía sau là đám âu phục đen trong cửa KTV.
ở giữa là màn mưa dày đặc.
nàng cắn răng, nói tạm biệt với Vương Cảnh Đào, rồi bước nhanh vào trong màn mưa.
Chiếc áo khoác đơn bạc của nàng lập tức ướt đẫm.
Nàng nhìn hai người sắp ngồi vào ghế sau, nhỏ giọng nói: “Đường Tụng. có thể cho tôi về cùng hai người không?”
“Lên xe đi.”
Lý Mộc Tuyết lập tức nở nụ cười, bước nhanh đến vị trí phụ xe.
Ông ông… tiếng động cơ khuếch tán ra trên đường phố yên tĩnh.
Tính cách âm cực mạnh, để trong xe lộ ra vẻ yên tĩnh mà bình thản.
Tựa như câu quảng cáo nổi tiếng kia; “Tại vận tốc 60 dặm Anh, tiếng ồn to nhất trên xe Rolls Royce kiểu mới đến từ đồng hồ điện tử của nó.”
Đường Tụng tựa vào ghế, suy tư từng màn trong tối nay.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhân vật ‘Lý Nhã Lỵ’ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc thù.”
“Nhân vật ‘Lý Nhã Lỵ’, độ trưởng thành +8, trí lực +1, sức chịu đựng +1.”
Xem xét thông tin cá nhân của Lý Nhã Lỵ.
Tuổi tác: 19, chiều cao 1m8, cân nặng: 61kg.
Trí lực: 59, sức chịu đựng: 63, nhanh nhẹn: 45.
Kỹ năng: Không.
Độ trưởng thành: 16/50.
Coi như không tệ, nếu có thể một điểm trí lực nữa, coi như đạt tiêu chuẩn.
Đường Tụng đưa tay xoa xao bắp đùi nở nang của Lý Nhã Lỵ, lấy đó cổ vũ.
Đôi mắt mọng nước của Lý Nhã Lỵ lập tức nổi sương mù, nhìn thẳng vào hắn, cảm giác mình quá yêu Đường Tụng rồi.
Một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói: “Chồng, đêm nay anh sẽ ngủ với em chứ?”
Đường Tụng vẫn không dừng tay, nghiêm túc nói: “Trở về nhà, viết một bản kiểm điểm không dưới 1000 chữ, phải nghiêm túc, không cho phép lười biếng.”
Lý Nhã Lỵ khép chặt chân, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Đường Tụng.
Uốn éo người, nhỏ giọng nói: “Ca ca, em sẽ nghiêm túc viết kiểm điểm. Em biết sai rồi, đêm nay anh dùng đũa phép trừng phạt em có được không? Em cam đoan không khóc không nháo, ngoan ngoãn phối hợp với anh.”
Ngô Gia Di đang lái xe lỗ tai giật giật, biểu cảm trở nên hết sức cổ quái.
Lý Nhã Lỵ cảm nhận được bàn tay ấm áp của Đường Tụng, nằm ngửa trên ghế ngồi.
Chỉ vào đỉnh đầu, hồn nhiên kêu lên: “Bầu trời thật xinh đẹp.”
Lý Mộc Tuyết ngồi ở ghế phụ vẫn hơi thất thần, cũng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy hơn ngàn ngôi sao sáng lấp lánh trên đỉnh đầu, ánh mắt trở nên mê ly.
Bên ngoài cửa sổ xe là bóng đêm đen kịt, mây đen che đậy toàn bộ bầu trời.
Bầu trời đầy sao tựa như đã bị bắt vào trong xe.
Nàng quay đầu, lặng lẽ liếc nhìn Đường Tụng một cái.
Nhịn không được mà duỗi bàn tay nhỏ nhắn, chạm vào các vì sao trên đỉnh đầu.
…
Lời tác giả: Rất nhiều người mắng ta vì đoạn kịch bản máu chó này, ta không phủ nhận, mỗi người đều có phương thức tư duy và trải nghiệm riêng.
Loại kịch bản trang bức đánh mặt này, có đôi khi nhất định phải viết, mặc dù có người ghét, nhưng cũng có người thích.
Tác giả là nghề tay trái, nghề chính là lập trình viên, dạo này tăng ca đến 10 giờ mới nghỉ, ngày nào hai mắt cũng tối đen.
Trước đó thậm chí không viết nổi nữa, nhưng mỗi ngày đều có người khen thưởng, ta không dám cô phụ mọi người, sợ mọi người thất vọng, liền kiên trì dùng điện thoại gõ chữ trên đường.
Mấy đoạn kịch bản đầu tư, suối nước nóng, bao quát cả Lý Nhã Lỵ đều không viết xong, suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng không viết được, cho nên có người mắng, ta rất nghiêm túc lắng nghe, sẽ cố gắng sửa lại, thật xin lỗi.