“Tôi đi đây, nhớ bảo Lỵ Lỵ ăn sáng, tối qua cô ấy rất mệt.” Đường Tụng vỗ vỗ mông Lý Mộc Tuyết, rồi đứng lên đi ra ngoài.
“Có thể hôn em một cái không.” Lý Mộc Tuyết há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Chẳng may Đường Tụng từ chối thì sao?
Đưa mắt nhìn Đường Tụng rời đi.
Lý Mộc Tuyết lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, trong đầu toàn là đũa phép tối hôm qua.
Nằm trong phòng một lúc lâu.
Nhìn thời gian.
Nàng đi vào phòng ngủ chính, nhìn Lý Nhã Lỵ vẫn nằm ỳ trên giường.
Nàng thở dài, tiến lên vỗ vỗ Lý Nhã Lỵ: “Rời giường ăn cơm thôi.”
Lý Nhã Lỵ mở mắt, lau nước miệng nơi khóe miệng, nói: “Tiểu Tuyết, chồng mình đi rồi à?”
“Đi lâu rồi, người ta mạnh hơn cậu nhiều lắm, mỗi lần Đường Tụng đến, cậu đều như tan thành từng mảnh.”
Nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt Lý Nhã Lỵ đỏ lên, lại có chút dư vị: “Cậu không hiểu loại cảm giác đó đâu, chồng mình quá mạnh, anh ấy… anh ấy…”
Lý Nhã Lỵ lại ấp úng.
Gương mặt xinh đẹp vừa đỏ vừa nóng, giống như phát sốt.
Lý Mộc Tuyết liếm môi một cái, vội vàng hỏi: “Anh ấy thế nào? Nói nghe một chút đi.”
Lý Nhã Lỵ quay đầu qua, nhỏ giọng nói: “Hôm qua thật sự là không còn sức lực. Anh ấy bế mình lên… cứ bế mình như bế trẻ con vậy, sau đó lại chơi bóng gần nửa tiếng.”
Lý Mộc Tuyết hít một hơi khí lạnh.
Lỵ Lỵ nặng 60kg đấy!
Nếu đổi thành mình nặng 50kg thì sao?
Khó mà tưởng tượng!
Đường Tụng đến cùng là mạnh đến mức nào?
“MÌnh… mình đi thu dọn thư phòng, cậu ngủ tiếp đi.”
Nói xong, nàng vuốt ve hai chân, rồi bước nhanh rời đi.
…
Trên đường quay về Yến Giang Biệt Viện.
Đường Tụng trò chuyện với Ngô Gia Di.
Hắn vẫn có chút không yên tâm với chuyện tối hôm qua.
Hỏi: “Cô cảm thấy Hình Minh Quân kia có trả thù tôi không?”
Ngô Gia Di bình tĩnh nói: “Hình Minh Quân đang ở bệnh viện số 3 Yến Thành, nằm phòng 45 trên tầng 10. 7 giờ sáng này, Hình Vĩ Long đến thăm Hình Minh Quân, hai người trò chuyện nửa tiếng. Sau đó gọi 3 cuộc điện thoại…”
Đường Tụng lắc đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn!”
Trở về nhà.
Hắn cởi quần áo, nằm trong bồn tắm xoa bóp.
Vừa chơi điện thoại vừa ngâm bồn.
Nhìn thấy tin nhắn của Trình Nhạc Nhạc.
Liền nhếch miệng cười, lại quan tâm tình hình học tập của đối phương.
Sau đó trò chuyện đến vấn đề sinh hoạt.
Tiếp đó bắt đầu xem các bài giảng mà đối phương gửi đến, và cả cái nhìn của nàng.
Những chuyện này thường xuyên xảy ra.
Đây là tấm lòng của Trình Nhạc Nhạc.
Đại khái là thấy hắn thường xuyên đọc các loại sách về phương diện này, cho nên nàng cũng bắt đầu nghiêm túc học tập tri thức về phương diện này.
Cố gắng tìm chủ đề chung của hai người.
Nàng hi vọng tìm thấy sở thích chung với Đường Tụng.
Hắn cũng không muốn cô phụ tấm lòng của nàng.
Vừa tắm xong.
Lại nhận được video call của Trương Linh Linh.
Đường Tụng vừa lau tóc vừa nghe máy.
“Chào buổi sáng, Đường … Đường Tụng… anh mới tắm xong à?” Trương Linh Linh lập tức trợn tròn mắt.
Trong video, nàng nhìn thấy bả vai và cơ ngực của hắn.
Suýt nữa thì chảy nước miếng.
Đã biết dáng người Đường Tụng rất đẹp, nhưng không ngờ là đẹp như vậy.
Dưới làn da trắng lạnh, cơ bắp tráng kiện như được đánh bóng.
“Đúng, vừa tắm xong.” Đường Tụng cười nói, lại ném khăn qua một bên.
Lại trở về phòng quần áo, chọn một bộ để mặc.
“Chuyện là… chuyện là…” Trương Linh Linh có chút cứng họng.
“Quay video!” Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Đường Tụng rất thính, lập tức nghe ra là giọng của Thu Thu.
“Là quyết định quay video nào sao?” Đường Tụng để điện thoại lên trên kệ, ánh mắt đảo qua các trang phục mùa thu.
“Đúng vậy.” Trương Linh Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, đỏ mặt nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhân vật chính là anh thôi, hôm nay có rảnh không?”
“Hôm nay có việc rồi, hay là để mai nhé?” Đường Tụng rút ra một chiếc quần tây màu xám đậm rồi mặc vào.
Trương Linh Linh gật đầu: “Như vậy thì mai cũng được, chúng tôi lúc nào cũng ok.”
Đồng thời còn có tiếng thở dài đầy mất mát của Thu Thu.
Đường Tụng lại lấy ra một chiếc áo sơ mi đen, ướm thử trước camera, cười hỏi: “Chưa từng mặc áo sơ mi đen, cô thấy nó hợp với âu phục màu xám đậm không?”
Trương Linh Linh vừa định há mồm.
Giọng nói thanh thúy đã truyền đến: “Áo sơ mi dài tay màu đen rất hợp để phối đồ, mặc kệ là màu sáng hay màu đậm thì đều hợp, rất thích hợp với các trường hợp trang trọng. Đúng rồi, chọn thêm một đôi giày da đen nữa, có thể trông có tinh thần hơn.”
Trương Linh Linh chu mỏ với Thu Thu, lại bổ sung: “Nếu là sơ mi trắng, có thể gia tăng…”
Đường Tụng tán dương: “Có vẻ chuyên nghiệp nhỉ, vậy thì chọn nó đi.”
Trương Linh Linh đảo mắt một vòng, liền kéo Thu Thu đến trước màn hình.
Sắc mặt Thu Thu lập tức đỏ lên, uốn éo người muốn né tránh.
Nhưng lại nhịn không được mà nhìn trộm Đường Tụng trong màn hình.
Trương Linh Linh gối đầu lên vai Thu Thu, cười hì hì nói: “Ngoại trừ sắc đẹp của Đường tổng, chúng tôi không nhận bất kỳ lời cảm tạ nào khác. Hay là cho chúng tôi xem cơ bụng đi, coi như khao đôi mắt này.”
Nếu là một mình, nàng không dám ‘đùa giỡn’ trắng trợn như vậy.
Kéo Thu Thu ngực nở mông cong vào, nàng lập tức cảm thấy can đảm hơn nhiều.
Đường Tụng mỉm cười, lập tức lùi lại sau một chút.
Nửa người trên đã xuất hiện trong màn ảnh.
“Trời ơi!”
“Đậu xanh!”
“Móa! Cơ liên sườn kìa!”
Lại có mấy âm thanh vang lên.
Mấy cái đầu xuất hiện trong màn hình, tất cả đều là vẻ khiếp sợ.
Trương Linh Linh vội vàng giữ màn hình của mình.
Đường Tụng nhướng mày, khá lắm, toàn bộ ký túc xá đều có mặt.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cơ liên sườn luôn, quá rung động.”
“Đường tổng, còn nhớ tôi không tôi? Tôi là Hà Viện nhà, sinh viên ưu tú…”
“Đường tổng, tồi là Trương Kỳ nha, thật ra tôi rất giỏi biên tập và …”
“Tránh ra tránh ra! Hồ Lỵ Châu, Trường Kỳ, mau tránh ra.” Trương Linh Linh đuổi mấy người bạn cùng phòng đi, tránh cho bọn họ liếm màn hình, lại nhỏ giọng nói: “Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều được nghỉ… tóm lại, vẫn là sức hút của Đường tổng quá lớn. Cơ bụng cơ liên sườn đều quá tuyệt. Vừa hay tôi cũng thích tập gym, hôm nào phải thỉnh giáo anh với được.”
“Thật ra tôi cũng không hiểu nhiều.” Đường Tụng cười nói, liền mặc áo sơ mi lên.
Lại trò chuyện với Trương Linh Linh vài câu, hẹn ngày mai quay chụp.
Lúc này mới dập máy.
Toàn bộ quá trình, Thu Thu đều trợn tròn mắt, bờ môi hơi mở ra, giống như là mê muội rồi.
…
Tiểu khu Bắc Thành Hoa Viên.
Từ Tình đang xem phim lại ngẩn người, tiếng chuông điện thoại chói tai đã đánh thức nàng.
Điện báo là Mẹ.
Ban đầu nàng còn hơi nghi ngờ, sau đó đột nhiên nhớ ra.
Lần trước nổi điên, hình như cũng gọi điện cho mẹ.
Còn mời mẹ đến Yến Thành xem bạn trai của mình.
Về sau bởi vì đi Đường Kim phỏng vấn và làm đơn xin nghỉ ở công ty cũ, bận đến rối tinh rối mù.
Hoàn toàn quên mất cái hố chưa lấp này.
Nàng khẩn trương nghe máy.
“Alo, mẹ, có chuyện gì…”
Còn chưa nói hết, mẹ đã trực tiếp cắt đứt: “Tình Tình, bọn mẹ đã đặt vé xe lửa rồi, mợ con, cô con, chị họ con cũng đi, đại khái 5 giờ chiều mai sẽ đến nhà ga Yến Thành.”
Từ Tình: 〣( ºΔº )〣
Mẹ lại nói tiếp: “Con yên tâm, mẹ dù sao cũng là người có mặt mũi, sẽ không để con mất mặt. Vì gặp mặt bạn trai đại gia của con, mẹ đã bỏ một số tiền khổng lồ để mua quần áo mới. Vì giữ thể diện cho con, mẹ con mang cả vòng tay gia truyền do bà ngoại con để lại. Con thật là, có đối tượng mà không biết nói sớm một chút.”
“Mẹ, mẹ nghe con nói, thật ra…”
“Tình Tình, mẹ đã đăng lên vòng bạn bè rồi, họ hàng thân thích đều biết hết rồi. Con sẽ không nói cho mẹ biết là bạn trai của con không rảnh đấy chứ?”
“Con nghĩ đến cái miệng của mợ và chị họ con mà xem, nếu con không muốn mất mặt với họ hàng thì bảo bạn trai đến đón bọn mẹ đi, nếu như có thể thì giúp bọn mẹ đặt phòng luôn. Con yên tâm, bọn mẹ không tham món lợi nhỏ này, sẽ tự trả tiền phòng.”
“Mẹ không lo con đang nói láo sao?” Từ Tình đắng chát.
Mẹ cười nói: “Mẹ còn không hiểu con à, loại cảm giác phách lối khi con gọi cho mẹ, giống hệt lúc con trúng vé số 200 thời tiểu học. Người khác không tin, mẹ tin!”