Trên tàu hỏa.
Hàn Nhã Tĩnh mang theo nụ cười, để điện thoại xuống.
Miệng không ngừng chậc chậc: “Chàng trai này, nghe giọng đã biết đẹp trai rồi, nói chuyện còn rất nhỏ nhẹ.”
Mợ Từ Tình là Vương Ngọc Lan cũng bỏ lỗ tai ra khỏi điện thoại.
Liếc mắt nói: “Nhã Tĩnh, chị tin Tình Tình nói thật à? Tiểu Mẫn thường xuyên liên lạc với Tình TÌnh, đến giờ vẫn chưa nghe nói Tình Tình có người yêu hay đối tượng gì cả. Vòng bạn bè cũng rất sạch sẽ, toàn là ảnh của bạn thân. Sao có thể đột nhiên có bạn trai? Lại còn là tỷ phú, soái ca.”
“Với kinh nghiệm nhiều năm của em, người này không đáng tin cậy, chị nghe em, để Tình Tình ngoan ngoãn đi xem mắt đi. Em là mợ Tình Tình, còn có thể hại con bé sao?”
Vương Ngọc Lan hiện đang làm việc ở ủy ban điều giải, thường xuyên liên hệ với rất nhiều người.
Tự nhận bản thân có kiến thức rộng rãi, ánh mắt sắc bén.
Hàn Mẫn Mẫn ngồi đối diện chợt che miệng cười, cổ tay mang theo vòng tay sáng lấp lánh.
Hàn Nhã Tĩnh nắm chặt áo khoác mới mua, cau mày nói: “Còn chưa nhìn thấy người, đã nói người ta không đáng tin?”
Hàn Mẫn Mẫn cười nói: “Cô, cô cũng biết mà, em họ cháu rất nghịch ngợm, tính cách lại ngây thơ. Cháu và Tình Tình cùng lớn lên, hiểu rất rõ.”
Hàn Nhã Tĩnh cau mày, tức giận nói: “Dù sao tôi cũng tin tưởng con gái mình.”
Vương Ngọc Lan bĩu môi, cầm hoa quả trên bàn lên ăn.
Vừa ăn vừa nói: “Tình Tình còn nói được mời làm luật sư ở phòng luật sư nổi tiếng cả nước gì gì đó nữa kìa. Tiền lương còn 20.000 cất bước, lên không giới hạn. Chị thấy có thể sao? Con bé còn chưa có giấy phép hành nghề luật sư kìa. Từ Dung, em làm việc ở công ty lớn, kiến thức rộng, em cảm thấy có thể không?”
Cô cô của Từ Tình là Từ Dung do dự một chút, nhìn Hàn Nhã Tĩnh nói: “Chị dâu, Tình Tình quá ngây thơ và đơn thuần, sẽ không nói láo, nhưng mà… em sợ con bé bị lừa. Con bé chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm xã hội gì.”
Cô thở sâu, cân nhắc ngôn từ rồi mới nói: “Nếu như Tình Tình nói là một phú nhị đại bình thường, trong nhà mở nhà máy, hoặc là phá dỡ được bồi thường tiền. Vậy thì em sẽ tin, dù sao Tình TÌnh cũng rất xinh đẹp, tính cách vui vẻ hòa ái. Từ nhỏ đã không thiếu con trai thích, nhưng tỷ phú 23 tuổi, lái Bentley ở biệt thự… em đúng là không tin lắm.”
“Cảm giác người này có khả năng cao là lừa đảo, đây cũng là vì sao em muốn đi cùng. Đến khi gặp mặt, mọi người đừng nói gì, để em thăm dò một phen.”
Hàn Nhã Tĩnh há to miệng, muốn phản bác, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong lòng cũng có chút lo lắng.
Vương Ngọc Lan tận dụng cơ hội: “Dương Thần Vũ mà Mẫn Mẫn giới thiệu rất tốt, gia đình mở tiệm cơm, điều kiện cực tốt. Dáng vẻ trắng trẻo, nhã nhặn, trong nhà còn có mấy triệu. Tình Tình gả qua đó là hưởng phúc, đó mới là Kim Quy Tế. Mẫn Mẫn bảo Tình Tình add wechat người ta, Tình Tình còn phát cáu. Chờ gặp mặt phải nói vài câu mới được, đừng suốt ngày nghĩ lung tung.”
“Đó là bạn thân của bạn trai cháu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên mới giới thiệu cho Tình TÌnh.” Hàn Mẫn Mẫn không cho Hàn Nhã Tĩnh cơ hội phản bác, lập tức theo sau.
Ngay sau đó, hai mẹ con bắt đầu phối hợp ăn ý.
Mẹ một câu con một câu, làm Hàn Nhã Tĩnh tâm loạn như ma.
Cuối cùng, bà dùng sức vỗ bàn một cái.
Rầm một tiếng, khiến người chung quanh đều giật mình.
Hàn Nhã Tĩnh cắn răng nói: “Khi còn bé tôi đã tìm người coi bói cho Tình Tình, sau này sẽ lên như diều gặp gió, gả cho người cực tốt.”
Hàn Mẫn Mẫn liếc mắt, tức giận nói: “Cô, đó là phong kiến mê tín, cô tin thật à? Giống như tiểu Trương ở công ty cháu, suốt ngày nói ngày sinh tháng đẻ của mình tốt thế nọ thế chai, cái gì mà ngũ hành đầy đủ, vận mệnh toàn phúc lộc, gặp chuyện sẽ có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành… Nhưng đoạn thời gian trước…”
“Rầm.” Hàn Nhã Tĩnh lại vỗ bàn, cau mày nói: “Tôi đã tìm đại sư chân chính, tổng hợp ngày sinh tháng để, quẻ tướng, chòm sao, bài Tarot, trung tây kết hợp, tuyệt đối không thể sai lầm.”
Từ Dung thấy thế, tranh thủ kéo tay bà: “Chị dâu, chị đừng giận, chúng ta đều muốn tốt cho Tình TÌnh, không ai hi vọng con bé gặp chuyện. Tỷ phú chân chính, địa vị xã hội và quan hệ không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng. Giả mạo một phú nhị đại thì đơn giản, nhưng tỷ phú thì… không thể giả mạo. Sắp đến nơi rồi, gặp mặt là có thể xác định. Nếu là lừa đảo thật, chúng ta phải báo cảnh sát.”
Hàn Mẫn Mẫn cười nói: “Chờ vạch trần tên lừa đảo này, chúng ta bảo Tình TÌnh về nhà xem mắt đi thôi. Lại tìm cho Tình TÌnh một công việc ổn định, đừng suốt ngày nghĩ lung tung. Lần này coi như là đi du lịch đi.”
“Vậy nếu là thật thì sao?” Hàn Nhã Tĩnh hỏi.
Từ Dung mím môi, cúi đầu xuống.
Tính cách của Từ Tình rất giống với mẹ.
Những năm qua, cô cũng đã quen với hai mẹ con nhà này rồi.
Vương Ngọc Lan và con gái nhìn nhau cười một tiếng.
“Nếu là thật? Vậy chị liền ở lại Yến Thành hưởng phúc đi, thuận tiện nhìn chằm chằm vào Tình Tình, phải có con trước, một tỷ phú trẻ tuổi như vậy, chúng ta chỉ nhìn thấy trên phim truyền hình thôi.”
Hàn Nhã Tĩnh thấy dáng vẻ này của họ, lập tức ‘hừ’ một tiếng.
…
Ga tàu Yến Thành có ba tầng.
Hai tầng trên mặt đất là đại sảnh chờ xe, tầng hầm là cửa xuất hành, trạm xe lửa, xe taxi, bãi đỗ xe.
4:50 chiều.
Một chiếc Rolls Royce dừng lại.
Từ Tình ngồi phía sau, ánh mắt bắn đầu nhìn ngó bốn phía.
Mặc dù biết Đường Tụng rất giàu, nhưng tốc độ đổi xe cũng quá kinh người rồi.
Porsche, Bentley, Rolls Royce.
“Còn 10 phút nữa mới đến giờ, cậu ngồi đây nghỉ một lát đi.” Đường Tụng đưa tay sờ cái mũ len trắng của nàng.
Từ Tình rụt cổ lại, thè lưỡi: “Họ có 4 người, xe này chỉ có 4 chỗ, chỉ có thể chở thêm 1 người nữa, chúng ta có nên gọi thêm xe không?”
Đường Tụng giơ tay nhìn thời gian, cười nói: “Tôi đã gọi xe rồi, chắc cũng sắp đến.”
“A, cảm ơn.” Đôi mắt đen nhánh của Từ Tình hơi lấp lánh.
Nàng liếc trộm cô gái lạnh lùng ở vị trí tài xế.
Mặc dù đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cái miệng và mũi kia thôi, cũng biết tuyệt đối không xấu, cộng thêm dáng người đẹp như vậy.
Đường Tụng tìm một nữ lái xe như vậy, lẽ nào có ý nghĩ tà ác gì đó.
Trong nháy mắt, trong đầu nàng xuất hiện những từ mấu chốt.
“Nơi hoang vu vắng vẻ’, ‘Xe ô tô nhún nhảy’, ‘Tiếng thở dốc gấp rút’…
Nghĩ đi nghĩ lại, liền hơi thất thần.
Đường Tụng mở cửa xe cho nàng, lại vỗ tay trước mặt nàng.
Từ Tình lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ hồng.
Đường Tụng ga lăng đưa tay: “Đi thôi, chúng ta ra cửa chờ.”
Từ Tình nhìn dáng vẻ mê người này của hắn, mắt sáng rực lên, nhịn không được mà đưa tay ra.
Có sao nói vậy, khi Đường Tụng không đòi chơi bóng, vẫn là rất đẹp trai.
Để người nhìn vào là không tức giận nổi.
Trong thời gian chờ đợi.
Từ Tình bắt đầu giới thiệu cho Đường Tụng về mấy người sắp đến, còn lấy điện thoại ra cho hắn xem ảnh.
Cuối cùng còn nhấn mạnh: “Mợ Vương Ngọc Lan và chị họ Hàn Mẫn Mẫn đều nói nhảm, nhưng bản tính không xấu, chỉ là nói chuyện hơi quá thôi, cậu đừng để ý là được.”
Một lát sau.
Dòng người đi ra khỏi cửa chờ.
Từ Tình nhón chân lên nhìn ngó, trên mặt mang theo vẻ hân hoan và nhảy cẫng.
Đã hơn nửa năm nàng không được gặp mẹ và cô cô Từ Dung rồi, đúng là có hơi nhớ.
Xa xa, nàng đã nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
Từ Tình vươn tay, vẫy vẫy, lại kêu lên: “Mẹ, cô, ở đây!”