Đường Tụng mỉm cười, bàn tay đã chạm đến bóng rổ.
Đầu tiên là vỗ nhẹ một cái, thử xúc cảm ra sao.
Cũng không tệ.
Toàn thân Từ Tình nóng lên, không tự chủ được mà phối hợp theo.
Nàng nhắm mắt lại, khóe miệng chảy ra chút nước dãi, giống như ngủ thiếp đi.
Đường Tụng nhìn phản ứng của nàng, lại thấy rất thú vị.
Loại ngượng ngùng của thiếu nữ này, cộng thêm vẻ mập mờ như gần như xa, còn có mùi thơm xử nữ nhàn nhạt.
Khiến cho nội tâm hắn khuấy động.
“Lớp vải bọc bóng quá vướng.” Sau khi đánh vài chục cái, hắn đề nghị: “Hay là…”
“Cậu… cậu… cậu…” Trong mắt Từ Tình hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi, ngay sau đó bắt đầu có ánh lệ: “Cậu bắt nạt tôi!”
Đường Tụng lau nước mắt giúp nàng, nhẹ nhàng nói: “Một cái thôi được không?”
Đinh linh linh… tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy người gọi, Từ Tình toàn thân chấn động.
Vội vàng cầm điện thoại lên, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nghe máy.
“Alo, mẹ, sao vậy?”
“Con… con đang ở cùng bạn trai, đang chuẩn bị xuất phát rồi.”
“Mẹ yên tâm, anh ấy sẽ đi đón mọi người.”
“Đừng, anh ấy đang rất bận, không tiện nghe máy!”
Nghe thấy xưng hô bạn trai, Đường Tụng thầm giật mình.
Một tay thuận thế chui vào trong lớp vải.
Cẩn thận cảm nhận bóng rổ dưới lớp vỏ bọc.
Quả nhiên, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
So với Đổng Ngọc Ngôn, bóng của Từ Tình co giãn hơn một chút.
Về phần hình dạng khác nhau thế nào, vậy có lẽ phải đặt cạnh nhau mới phân biệt được.
Từ Tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn.
Nàng máy móc quay đầu, nhìn về phía Đường Tụng với vẻ không dám tin.
Đường Tụng cũng nhìn nàng, mặt đầy tự nhiên.
Giọng nói của mẹ Từ Tình truyền ra từ trong điện thoại: “Alo, Tình Tình, sao lại không nói gì rồi? Alo, mất tín hiệu rồi à?”
Từ Tình giống như bị trúng thuật định thân, không dám cử động dù là nhỏ nhất.
Đường Tụng đưa tay nhận máy điện thoại, mở miệng nói: “Alo, chào dì, cháu là bạn trai TÌnh TÌnh, Đường Tụng.”
Trong lúc nói chuyện, tay hắn lại dùng thêm chút sức.
Từ Tình muốn lập lại chiêu cũ, muốn sử dụng kỹ năng ‘lăn’ để chạy trốn.
Đường Tụng đã có chuẩn bị, tay trái lập tức phát lực, cắt đứt kỹ năng của nàng.
Hoàn toàn phong ấn Từ Tình.
“A, Tiểu Đường, chào cháu, lần này thật sự là làm phiền cháu rồi, còn bắt cháu phải chiêu đãi bọn dì, ngại quá.”
Đường Tụng cười nói: “Dì, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy, cháu và Tình Tình quen nhau từ thời đại học, quan hệ vẫn rất tốt.”
“Ha ha, cháu nói vậy thì tốt! Dì rất hiểu Tình TÌnh, con bé chịu giới thiệu cháu với gia đình, tuyệt đối là đã chọn cháu.”
Đường Tụng mỉm cười, liếc nhìn Từ TÌnh với vẻ suy tư.
Một bên vuốt ve bóng rổ, một bên nói: “Dì, hôm nay trời mưa to, lại rất lạnh, mọi người có mang quần áo dày không? Có cần cháu chuẩn bị không?”
“Không cần không cần, cháu có lòng rồi, bọn dì mang quần áo rồi.”
Đầu dây bên kia còn truyền đến những âm thanh khác..
Hình như đang bàn tán về lời hắn vừa nói.
Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng tranh luận của mẹ Từ Tình với người khác.
Từ Tình trừng mắt với Đường Tụng, dùng sức vỗ vào tay hắn, dùng miệng nói không ra âm thanh: “Thả tôi ra!”
Đường Tụng trực tiếp nói với điện thoại: “Dì, hình như Tình Tình giận cháu, cháu đi dỗ cô ấy trước, lát nữa chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.”
“Được được, vậy dì không quấy rầy hai đứa nữa. Tiểu Đường, Tình TÌnh từ nhỏ đã tinh nghịch, thích làm nũng, cháu bao dung nó một chút, nếu như nó dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì.”
Đường Tụng nói khẽ: “Vâng dì, cháu rất tốt tính, sẽ bao dung Từ TÌnh, thực tế thì cháu vẫn luôn ủng ái cô ấy như em gái.”
Cúp máy.
Lại qua một át.
Từ Tình mặt đỏ bừng nói: “Chúng ta nên xuất phát rồi.”
Đường Tụng cảm thấy có chút high.
Từ Tình che mặt, nằm nghiêng trên giường, kêu lên: “Chuyện hôm nay, không được nói với Ngôn Ngôn! Cũng không được nói với người khác.”
“Được, đây là bí mật giữa chúng ta.”
Từ Tình trầm ngâm: “Tôi phải thay quần áo, cậu ra ngoài trước đi!”
Cạnh… cửa phòng đóng lại.
Tiếng bước chân của Đường Tụng nhỏ dần.
Từ Tình mới thở phào.
Cả người giống như mất hồn, ánh mắt tán loạn, đứng im bất động.
Một lát sau, nàng mới đi đến bên tủ quần áo.
Mở một cánh cửa tủ.
Bên trong là mấy bộ quần áo mà Đường Tụng mua cho nàng và Ngôn Ngôn.
Đều là hàng hiệu, mỗi một món đều gần chục ngàn.
Nàng vẫn không nỡ mặc.
Hiện giờ, nếu đã là bạn gái của tỷ phú, vậy đương nhiên phải ăn mặc đẹp rồi.
Cũng cho chị họ mở mang tầm mắt.
Cởi quần áo trên người.
Từ Tình xoay người, nhìn mình trong gương.
Ngoác miệng nói: “Đáng ghét! Đỏ hết lên rồi!”
Trong lòng nàng thầm nói: “Tiểu Tụng Tụ, cậu chờ đấy cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ báo thù!”
Giống như nghĩ đến cảnh mình cầm gậy gõ mông Đường Tụng.
Nàng bắt đầu cười xấu xa, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Bắt đầu thay quần áo mới.
Áo trắng, quần vàng nhạt, giày trắng.
Nghĩ đến hôm nay còn hơi lạnh.
Liền đội thêm một cái mũ trắng.
Tóc cũng không thể loạn.
(có ảnh)
Lại trang điểm thêm một chút, rồi soi gương.
Từ Tình rất hài lòng, đeo đồng hồ Cartier và cầm túi xách lên.
Tự tin kéo cửa phòng, thản nhiên đi ra ngoài.
Lập tức nhìn thấy Đường Tụng đang đứng tựa vào tường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong không khí tựa như có tia lửa dập dờn.
Từ Tình nhìn Đường Tụng mặc âu phục màu xám đậm, lại nhìn một thân màu sáng trên người mình.
Cảm giác vẫn rất xứng đôi.
“Đi thôi!” Nàng đi đến trước mặt Đường Tụng, làm bộ bình tĩnh.
Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp ôm vòng eo tinh tế của nàng.
Hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng.
Tán dương: “Rất đẹp, tôi rất thích!”
Sắc mặt Từ Tình lập tức đỏ lên, đẩy tay hắn: “Cậu làm gì?!”
“Ừm!” Đường Tụng lại hôn một cái, cảm giác rất thoải mái.
Từ Tình nhịn không được mà dậm chân, đôi mắt đen nhánh viết đầy bối rối.