Tiểu khu Bắc Thành Hoa Viên.
“Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì bây giờ?”
“Xong đời! Lần này chơi lớn rồi!”
Từ Tình lo lắng, đi tới đi lui trong phòng ngủ, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Đó chính là mợ và chị họ đấy.
Trong đầu Từ Tình lập tức xuất hiện hai hình ảnh bắt mắt.
Tản ra ánh sáng đỏ cảnh báo.
…
Tên: Vương Ngọc Lan.
Quan hệ: Mợ.
Nghề nghiệp: Pháp sư.
Kỹ năng pháp thuật: Châm ngòi thổi gió, bới lông tìm vết.
Kỹ năng vật lý: Chỉ trỏ, nước miếng văng tung tóe.
Kỹ năng bị động: Trợn trắng mắt, nói nhảm.
…
Tên: Hàn Mẫn Mẫn.
Quan hệ: Chị họ.
Nghề nghiệp: Phụ trợ.
Kỹ năng: Khoe của, nịnh hót, tùy cơ ứng biến.
Kỹ năng bị động: Mượn gió bẻ măng.
…
Hai người, một đại pháp sư, một phụ trợ đỉnh cấp.
Cùng xông lên, tiếp đối là cấp bậc T0.
Nếu như để cho họ biết mình đang chém gió, một thời gian rất dài nữa, nàng sẽ trở thành đề tài bàn tán của họ hàng thân thích.
Nhớ lại lúc ăn tết ở nhà bà ngoại.
Nghĩ đến phong thái chỉ điểm giang sơn của mợ, Từ Tình không khỏi rùng mình một cái.
Nàng cầm điện thoại lên, gửi tin cho Đường Tụng: “Đường Tụng, chiều nay cậu có rảnh không?”
Nàng còn đang âm thầm cầu nguyện.
Một lát sau, cũng không nhận được câu trả lời.
Nàng tiếp tục gửi một tin: “Nam thần đại nhân, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Tinh…
Đường Tụng: “Đang bận, là chuyện Maserati sao?”
Từ Tình vội vàng trả lời: “Không phải không phải, chuyện đó là tôi nói đùa, tôi cũng không dám lấy xe sang, Ngôn Ngôn sẽ giết tôi.”
Đường Tụng: “Gần đây tôi rất bận, không tiện lắm, có lẽ không giúp được rồi>’
Từ Tình: ヾ(༎ຶД༎ຶ) ノ
Từ TÌnh: “Đừng mà, có việc gấp thật, rất gấp!”
Đường Tụng: “Là chuyện đánh bóng rỗ của cậu sao?”
Từ Tình cắn răng.
Đáng ghét! Lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của!?
Tuyệt đối không thể để cậu ta đạt được!
Tinh…
Mẹ: “Bọn mẹ lên tàu rồi, không cần lo lắng!”
Từ Tình lau nước mắt, cắn răng trả lời Đường Tụng: “Đúng!”
Gửi xong, nàng liền cảm thấy cái mông nóng lên, nhịn không được mà xoa xoa vài cái.
Đường Tụng: “Thời gian nào?”
Từ Tình: “Càng nhanh càng tốt, trễ nhất là 4 giờ chiều, cậu đến Bắc Thành Hoa Viên tìm tôi.”
Đường Tụng: “Được, không ngờ cậu lại vội như vậy, xem ra rất thèm nha, tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
“A a a a!” Từ Tình không khỏi kêu lên, ném điện thoại vào chăn.
Ôm đầu lăn lộn trên giường.
Vừa nghĩ đến bị Đường Tụng đánh mông, nàng đã cảm thấy toàn thân nóng lên.
“Tiểu Tụng Tử đáng chết, nếu cậu dám đánh mông tôi thật, tôi sẽ… tôi sẽ… phạt cậu quỳ bàn phím trong mơ!” Từ Tình lẩm bẩm, mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng nóng.
…
3: 30 chiều.
Đường Tụng ngâm nga bài hát, mở cửa nhà 2201.
Tình hình bên khách sạn tốt hơn hắn tưởng nhiều lắm.
Công trình mới đổi mới được một năm, đồng thời gia tăng rất nhiều thứ đặc sắc.
Theo ngành nghề video ngắn và livestream hot lên.
Nếu khách sạn không có đặc sắc, đúng là không làm nổi.
Cho nên Đường Tụng nhận được là một khách sạn năm sao hoàn chỉnh, độc đáo lại đặc sắc, xa hoa.
Hằng năm có thể mang lại lợi nhuận gần 100 triệu, thuộc về tải sản chất lượng cực tốt.
Cốc cốc cốc… Đường Tụng gõ cửa phòng ngủ.
“Ai!” Giọng nói khẩn trương của Từ Tình vang lên.
Đường Tụng cười nói: “Tôi!”
Nói xong, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Nói đến thì đây là lần đầu tiên hắn vào phòng Từ Tình.
Trong phòng tràn đầy phong cách thiếu nữ.
Đủ loại áp phích hoạt hình, búp bê, ảnh cosplay, tổng thể rất ấm áp lại ngây thơ.
Nhìn khá đặc sắc.
“Đường… Đường Tụng, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.” Từ TÌnh nhìn hắn, cuối cùng thở ra, đôi mặt xoay tròn, nghĩ cách thuyết phục Đường Tụng.
Nàng ngồi bên giường, ra vẻ đáng thương nói: “Chúng ta xem như bạn tốt đúng không, cậu không thể thấy chết không cứu.”
“Nói đi, có chuyện gì!” Đường Tụng mỉm cười, đi qua ngồi xuống cạnh nàng.
Quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhàn trên người nàng.
Nghĩ đến giọng điệu gợi đòn của nàng mấy ngày trước, trong lòng đã hơi rục rịch.
(*Ӧ)σ: “Cảnh báo! Cảnh báo! Bờ mông đang cảnh báo!”
Giác quan thứ sáu của Từ Tình đang điên cuồng báo động.
Nàng rụt người lại, dịch mông qua một bên.
Nhỏ giọng nói: “Cậu đẹp trai, nhiều tiền, ưu tú, còn rất hiền lành, đúng không?”
“Nói rất đúng!” Đường Tụng tiến lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.
Từ Tình bị đôi mắt này nhìn vào, trái tim bắt đầu gia tốc.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Vậy tôi nhờ cậu giả mạo bạn trai tôi, cậu nhất định sẽ không từ chối nhỉ, đúng không?”
“A?” Mắt Đường Tụng sáng lên, ánh mắt có chút vui vẻ.
Đầu tiên là muốn Maserati, bây giờ lại muốn mình giả mạo bạn trai.
Đây là muốn lên bờ nha!
Vậy thì quá tốt rồi!
Từ Tình chớp chớp đôi mắt vô tội, vô cùng đáng thương nói: “Trong nhà vẫn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi… tôi liền nói láo là mình đã có bạn trai. Vì để mẹ biệt khó mà lui, cho nên đã nói hơi quá một chút. Hiện giờ mọi người muốn đến Yến Thành, tôi muốn nhờ cậu giả mạo một phen, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Ngói xong, nàng quỳ gối chân giường, bái Đường Tụng một cái: “Đi mà! Làm ơn giúp tôi đi!”
Đường Tụng nhìn dáng vẻ này của nàng, ánh mắt tập trung lên bờ mông vểnh lên của nàng.
Trực tiếp xoa đầu nàng, rồi chậm rãi trượt xuống.
Từ Tình đột nhiên ngẩng đầu: ꒰꒪꒫꒪⌯꒱
“Tôi đương nhiên sẽ giúp cậu.” Đường Tụng nháy mắt với nàng, tay dừng lại trên mông eo nàng: “Tôi còn tặng cậu một chiếc xe.”
Từ TÌnh cứng đờ, không dám cử động.
Ngón tay Đường Tụng hơi dùng sức, mơ hồ cảm nhận được sự co dãn của bóng rổ.
Từ Tình run lên, vô thức kêu lên: “Tôi là bạn thân của Ngôn Ngôn đấy!”
Đường Tụng tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ: “Đây chỉ là trò đùa giữa bạn bè, cậu cũng thường xuyên sờ sờ hôn hôn Ngọc Ngôn rồi gì? Tôi là bạn trai cô ấy, cũng coi như là nửa cái bạn trai cậu, không cần khách khí như vậy. Nếu cậu sợ cô ấy hiểu lầm, thì không cần nói cho cô ấy biết.”
Hô hấp của Từ Tình bắt đầu dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.
Trong đầu lại xuất hiện hai người tí hon.
Đang điên cuồng đánh nhau.
Một lát sau, nàng nói nhỏ: “Cậu sẽ giúp tôi ứng phó gia đình, đúng không?”
“Đúng!” Đường Tụng khẳng định.
“Tôi nói bạn trai mình là tỷ phú, lái Bentley, ở biệt thự, lại còn đẹp trai, rất tốt với tôi.”
“Tôi hoàn toàn phù hợp.” Tay Đường Tụng tiếp tục đi xuống.
“Cậu sẽ không nói với Ngôn Ngôn đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Cậu giúp nhà tôi đặt 2 phòng, tổng cộng bốn người, tôi không muốn họ gặp mặt Ngôn Ngôn, bằng không thì xong đời.”
“Không có vấn đề.”
Từ Tình nhắm mắt lại, trực tiếp nằm vật ra giường, chôn mặt vào trong gối, bóng rổ phía sau hơi nhếch lên.
Ấp úng nói: “Cậu nhanh lên… Tôi… tôi đang vội, 5 giờ phải ra nhà ga đón người rồi.”