Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 425 - Chương 425: Ngậm Lấy Tên Của Nhau

Chương 425: Ngậm lấy tên của nhau Chương 425: Ngậm lấy tên của nhau

Đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài.

Tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai mẹ con Vương Ngọc Lan và Hàn Mẫn Mẫn đều rất khiêm tốn.

Cẩn thận tiến lại gần Hàn Nhã Tĩnh, không ngừng nói lời dễ nghe.

Chỉ hận không thể khen Từ Tình và Đường Tụng lên tận trời.

Hàn Nhã Tĩnh nghe đến mặt mày hớn hở, cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng.

Ông chủ khách sạn 5 sao, giá trị con người này.

Chỉ có Từ Dung là vẫn cau mày.

Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm ‘khách sạn quốc tế Tinh Phong’.

Khách sạn 5 sao, chiếm diện tích hơn 70 mẫu.

Có rất nhiều sản nghiệp phụ thuộc.

Nổi tiếng ở toàn bộ Yến Thành, khu vực công nghệ cao này cũng là nơi phát triển trọng tâm trong tương lai, giá trị thị trường vượt qua 1 tỷ NDT.

Ánh mắt Từ Dung bắt đầu lập lòe.

Lập tức tìm hiểu về công ty TNHH quốc tế Tinh Phong.

Nhanh chóng xem xét các tin tức quan trọng.

Người đứng tên: Đường Tụng.

Vốn đăng ký: 100.000.000 NDT.

Thời gian thành lập: 01-11-2022.

Phạm vi kinh doanh: Quản lý khách sạn, quản lý ăn uống, phục vụ thức ăn ngoài, phục vụ hội nghị và triển lãm, phục khánh điển hôn lễ…

Tin tức cổ đông: Đường Tụng (cầm 99%, giao nộp 99 triệu NDT), Đổng Ngọc Ngôn (cầm 1%, giao nộp 1 triệu NDT).

Nhìn thấy những tin tức này.

Từ Dung thở sâu, nội tâm đã có một ít suy đoán.

Ánh mắt cô tập trung vào ba chữ ‘Đổng Ngọc Ngôn’.

Với tư cách là cô cô của Từ Tình, cô tự nhiên biết người bạn thân này của Từ Tình.

Hai người đã như hình với bóng từ hồi cấp ba.

Cô còn vốn đang buồn bực, vì sao lần này không thấy Ngọc Ngôn đến đón bọn họ.

Bây giờ xem ra, đây mới là nguyên nhân.

Cô cũng hiểu một số tình hình của Đổng Ngọc Ngôn, cũng xuất thân từ gia đình bình thường.

Vừa mới tốt nghiệp không lâu, không thể lấy ra 1 triệu để tham gia đăng ký một công ty như vậy.

Với lại, giá trị thị trường của công ty quốc tế Tinh Phong bây giờ, là khoảng 1 tỷ.

1% cổ phần tương đương với 10 triệu rồi.

Với lại mới đăng ký ở vài ngày trước.

Từ Dung xuất thân tài vụ, vẫn làm ở công ty lớn.

Rất quen thuộc với quá trình đăng ký và cổ phần công ty này.

Kết hợp với tính cách và đủ loại biểu hiện từ Tình TÌnh, cùng với toàn bộ tin tức đã có từ trước.

Chân tướng lập tức sinh động.

Hoặc là, Tình Tình và Ngọc Ngôn đều có quan hệ mập mờ với Đường Tụng.

Hoặc là, Đường Tụng là bia đỡ đạn do Từ Tình mượn của bạn thân.

Tuy nhiên, từ biểu hiện của Tình TÌnh, mặc kệ là loại nào, thì Tình Tình đều thật sự thích Đường Tụng.

Chuyện này cũng rất bình thường, một vị tỷ phú trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn vô số ong bướm.

Nghĩ đến đây, cô lại thở dài, biểu cảm có hơi xoắn xuýt.

Hàn Nhã Tĩnh thấy thế, tức giận nói: “Dung Dung, em còn nghi Đường Tụng là lừa đảo sao?”

Từ Dung lắc đầu, mở miệng nói: “Sao có thể, đại nhân vật ở cấp bậc này, không phải thứ chúng ta có thể chất vấn. Thế nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Vương Ngọc Lan quệt miệng nói: “Một Kim Quy Tế tốt như vậy, nhất định phải bảo Tình TÌnh nắm chặt, không thể để cậu ta chạy mắt.”

Từ Dung liếc nhìn Hàn Nhã Tĩnh, đưa mắt ra hiệu rồi nói: “Chị dâu, chúng ta về phòng cất đồ trước đi.”

Hàn Nhã Tĩnh kinh ngạc gật đầu, đi theo Từ Dung vào phòng ngủ chính.

Vương Ngọc Lan và Hàn Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn nhau một cái, lại bắt đầu bu vào xì xào bàn tán.

Đường Tụng ôm Từ Tình xuyên qua hành lang, đi đến sảnh yến hội.

Cửa sổ sát đất hình vòm, phong cảnh công viên bên ngoài rơi vào mắt.

Bởi vì là buổi tối, nên có chút mơ mơ hồ hồ.

Chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao và ánh đèn của thành phố.

Từ Tình dựa vào ngực hắn, hai người yên tĩnh đứng trước cửa sổ.

Trong ánh mắt mê ly của Từ Tình, những ngôi sao trên trời đang tỏa sáng, vậy mà hợp lại thành một hình trái tim.

Không biết vì sao hai người họ lại xuất hiện ở giữa đồ án này.

“Đẹp thật!” Nàng tự lẩm bẩm.

“Em cũng rất đẹp!” Đường Tụng nhìn Từ Tình, nhịn không được mà bắt đầu chậm rãi cúi xuống.

Từ Tình nâng cái đầu nhỏ lên, bờ môi đỏ hồng lúc mở lúc đóng.

Nụ hôn đầu tiên sắp mất, nàng vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.

Đinh linh linh… tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Từ Tình mở to mắt, cảm giác túi xách chấn động.

Nàng vội vàng cúi đầu xuống, luống cuống lấy điện thoại ra.

Nhìn thấy hai chữ “Ngôn Ngôn’, trái tim lập tức treo lên.

Cảm giác như giấc mơ vừa rồi đột nhiên vỡ vụn.

Nội tâm lạnh lẽo như băng.

Đường Tụng nhíu mày, cũng thấy hơi chột dạ.

Từ Tình cố gắng bình tĩnh lại, nghe máy.

“Alo, Ngôn Ngôn!”

“Mình đang bận, nên không xem wechat.”

“Tối không về ăn cơm được, hộ hàng mình đến Yến Thành, phải tiếp đãi.”

“Ah… cậu… cậu không quen đâu…”

Đường Tụng cảm nhân được cảm xúc của Từ Tình.

Đi đến sau lưng nàng, ôm nàng vào trong ngực.

Cúi đầu hôn lên mặt nàng.

Nghe giọng nói của Đổng Ngọc Ngôn truyền ra từ điện thoại: “Vậy được rồi, Tình TÌnh, cậu cứ bận đi, cần mình hỗ trợ thì cứ nói.”

Đường Tụng dù sao cũng là thanh niên ưu tú tiếp nhận 9 năm giáo dục bắt buộc.

Tam quan được bồi dưỡng từ nhỏ, đang điên cuồng khiển trách hắn.

Trong lòng hắn yên lặng nói tiếng xin lỗi.

Đôi tay chậm rãi bò vào size B kia, bóp bóp vào cái qua lớp áo len mềm mại.

Từ Tình vội vàng cúp máy, cả người mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên.

Nàng lắc lắc thân thể, đưa tay ngăn cản móng vuốt của Đường Tụng: “Cậu biết lễ phép không? Không thấy Ngôn Ngôn đang gọi đến sao?”

“Em không phải bạn gái tôi sao? Thân mật một chút thì sao?” Đường Tụng bắt đầu dùng sức.

Từ Tình cắn môi, trong mắt có hơi nước quanh quẩn: “Thân là một trợ lý luật sư sắp nhập chức, Đường Tụng, tôi có thể nói cho cậu biết. Hành vi của cậu đã đủ cấu thành tội quấy rối tình dục…”

Đường Tụng nghe vậy thì buồn cười, lại ôm chặt hơn: “Từ Tình, hôm nay em đã thừa nhận tôi là bạn trai em ở trước mặt mẹ, cô, mợ và chị họ mình.”

“Đều là giả! Cậu và Ngôn Ngôn mới là thật. Còn nữa, chìa khóa xe trong túi cậu cấn quá.” Từ Tình đung đưa cái đầu, biểu cảm giãy dụa.

Đường Tụng xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của nàng, mũi rất cao, cánh môi nở nang, lông mi thật dài.

Hai người đối mắt, tựa như đụng chạm phải cái gì đó.

“Đường Tụng.” Từ Tình đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Hồi đại học, có bao giờ cậu từng thích tôi chưa? Tôi nhớ là, hồi đó thỉnh thoảng cậu cũng nhìn trộm tôi.”

Tất cả giấc mơ đều có dấu vết để lần theo.

Nàng mơ mình trở về thời đại học, trực tiếp gây sự với Đường Tụng.

Là vì trong tiềm thức, nàng cho rằng Đường Tụng cũng có hảo cảm với mình.

“Nếu như em nói loại thích của đàn ông với phụ nữ, vậy thì khẳng định là có. Dù sao em cũng xinh đẹp như vậy. Mặc dù ngực hơi bé, nhưng rất tiện tay.” Đường Tụng thuận tay nắm chặt lại, cẩn thận cảm nhận một phen.

Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, Từ Tình sáng mắt lên, lập tức ngượng ngùng hỏi: “Vậy nếu thời đại học, tôi theo đuổi cậu, cậu sẽ đáp ứng chứ?”

Thời đại học mà một nơi hormone thừa mứa, trong ký túc xá mỗi ngày đều thảo luận về các cô gái xinh đẹp trong sân trường.

Học viện khoa học kỹ thuật Yến Thành, Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình xem như là đứng đầu.

Hơn nữa hai người còn thường xuyên xuất hiện cùng nhau.

Hắn dù trầm mê vào game, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài ảo tưởng không thực tế.

Bây giờ, Đổng Ngọc Ngôn đã trở thành người phụ nữ của mình.

Lúc này, đối mặt với Từ Tình, bạn thân của nàng.

Hắn có rất nhiều ý nghĩ, vô cùng phong phú.

“Đương nhiên.”

Đường Tụng cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi của nàng, cảm thấy hương khí giữa răng môi của nàng, mê người lại lưu luyến.

“Từ Tình!” Đường Tụng ép nàng vào cửa sổ, dùng sức mút lấy.

“Đường Tụng.” Từ Tình chỉ cảm thấy một dòng điện xông lên, tê tê dại dại, nhẹ nhàng êm ái.

Giống như là đáp lấy đám mây bị gió thổi đến.

Hai người đối với bầu trời đầy sao.

Ngậm lấy tên của nhau.

Bình Luận (0)
Comment