Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Gần Hơn Một Chút

Chương 424: Gần hơn một chút Chương 424: Gần hơn một chút

Quản gia Thượng Quan Tuyết hiển nhiên là được tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp.

Thái độ rất nhiệt tình lại thân thiết, đầu tiên là bắt chuyện với ông chủ Đường Tụng.

Tiếp đó lại hỏi thăm sở thích và kỵ húy của mọi người.

Nhưng bốn người đều có chút không để tâm, chỉ nhìn về phía Đường Tụng.

Trong mắt có lo lắng bất an, có hưng phấn, có kích động, có e ngại…

Rất nhanh, mọi người đi đến trước một thang máy lộng lẫy vàng son.

Thang máy đang chờ ở tầng 1.

Đường Tụng cất bước đi vào.

Những người khác cẩn thận từng li từng tí vào theo.

Thượng Quan Tuyết cười giới thiệu: “Đây là thang máy chuyên môn của phòng tổng thống, có thể đảm bảo tính riêng tư. Khi các vị khách quý vẫn ở đây, tôi sẽ là quản gia riêng của mọi người, ngoài ra trong phòng còn có bảo mẫu. Chúng tôi làm việc 24/7, các vị có bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể nói, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn. Bao quát mua sắm vật phẩm, đưa đón khách, xử lý hành lý, đặt bàn nhà hàng, sắp xếp du lịch, vân vân.”

Tinh… thang máy dừng lại trên tầng cao nhất.

Dưới sự dẫn đường của quản gia, mọi người đi qua một hàng lang xa hoa rộng rãi.

Giẫm lên lớp thảm mềm mại.

Mọi người đến trước một cổng chính hai cửa đóng chặt.

Cửa sắt màu vàng kim, trang nghiêm lại cao cấp.

Phía trên còn có những vật trang trí vô cùng hoa lệ, đang tản ra ánh sắc màu vàng ấm.

Thượng Quan Tuyết quét thẻ, đẩy 2 cánh cửa ra.

Nương theo cửa mở, một tiếng đàn piano vang lên.

Vào cửa là một sảnh nhỏ, tương đương với cửa trước.

Tiếp tục đi vào trong, xuyên qua một bình phong gỗ xa hoa, liền thấy một đại sảnh vàng son lộng lẫy.

Phía trên là đèn treo khổng lồ.

Dưới ánh đèn là một chiếc đàn piano phục cổ.

Một cô gái yểu điệu đang chơi đàn.

Rất nhanh, một bài nhạc đã kết thúc.

Cô gái lễ phép cúi chào mọi nguwoif, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Thượng Quan Tuyết lại dẫn đường, giới thiệu cho mọi người căn phòng tổng thống rộng 700 mét vuông này.

Phòng ngủ chính và phòng xép 135 mét vuông, bao gồm phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, thư phòng, phòng tập thể thao…

Ngoài ra còn có phòng tiếp khách, sảnh yến hội, phòng xem phim, quầy bar…

Đi dạo một vòng, mất tận 20 phút.

Đường Tụng cũng là lần đầu tiên đến phòng tổng thống, nên cũng hơi tò mò.

Nơi này quả thực xứng đáng với cái giá 20.000 một đêm.

Mấy người Hàn Nhã Tĩnh thì đã choáng váng.

Bọn họ cố gắng kiềm chế nội tâm phức tạp, để cho bản thân trông có vẻ tự nhiên hơn chút.

Chờ giới thiệu xong, Thượng Quan Tuyết nói khẽ: “Ông chủ, 6 giờ chúng tôi sẽ đưa đồ ăn đến sảnh yến hội, đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng Tinh Tôn, ngài và các vị khác quý muốn ăn thêm món gì, có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào.”

Nói xong liền lễ phép rời khỏi gian phòng.

Theo quản gia rời đi, bầu không khí lại rơi vào trạng thái ngưng trệ.

Bao quát cả Từ Tình, 5 người đều có chút lo lắng bất an.

Hàn Mẫn Mẫn nuốt ngụm nước miếng, bóp tay mẹ mình một cái, ánh mắt chỉ về phía Đường Tụng ngồi trên salon.

Vương Ngọc Lan lập tức hiểu ý, xoa xoa tay, xấu hổ cười nói: “Tiểu… Tiểu Đường, chuyện… chuyện kia là hiểu lầm. Tôi không ngờ ngài lại có bản lĩnh như vậy. Chuyện này… thật là! Đều tại cái miệng của tôi! Bình thường không biết giữ mồm giữ miệng, là tôi sai, là tôi sai!”

Vừa nói chuyện còn vừa cho mình hai cái tát nhẹ.

Đường Tụng nhìn bà mợ trước ngạo mạn sau cung kính này với ánh mắt kinh dị.

Hàn Mẫn Mẫn thấy thế cũng bu lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng mang theo vẻ cẩn thận và nịnh nọt.

“Đường tổng, chúng ta đều là người một nhà, ngài đừng chấp nhặt với mẹ tôi. Bà ấy chưa thấy qua việc đời… Con bé Tình Tình này thật là tốt số, tôi và Tình Tình lớn lên với nhau, trong nhà lại ít trẻ con, nên quan hệ như chị em ruột.”

Từ Dung và Hàn Nhã Tĩnh đứng một bên, xấu hổ nói không ra lời.

Mẹ con Vương Ngọc Lan nói cho cùng vẫn là họ hàng thân thích của họ…, biểu hiện vừa rồi, đúng là quá xấu hổ.

Đường Tụng nhìn đám người đang cuống cuồng, cười nói: “Mọi người đều là trưởng bối, không cần khách khí như vậy, cứ gọi tên cháu là được.”

“A! A!” Những người khác còn chưa lên tiếng, Vương Ngọc Lan đã vội vàng đáp lại: “Ngài đúng là người làm chuyện tốt, vừa nhìn đã biết không phải người thường rồi.”

“Chứ sao! Ông chủ của một khách sạn năm sao, lại còn trẻ tuổi và đẹp trai như vậy, sao có thể là người bình thường được?” Hàn Mẫn Mẫn lập tức phụ họa theo.

Hàn Nhã Tĩnh há to miệng, lại không tiện nói gì.

Vừa rồi bà cũng không quá kiên định vào niềm tin của mình, nên thấy hơi đuối lý.

Đường Tụng tự nhiên biết mấu chốt của bầu không khí nằm ở đâu.

Hắn đứng lên, vẫy tay với Từ Tình: “Dì, cháu dẫn Tình Tình đi dạo một lát, mọi người tàu xe mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi một lát, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Ừm, làm phiền Đường Tụng cháu rồi.” Hàn Nhã Tĩnh vội vàng đáp lại.

Nhìn thấy con gái vẫn ngây ngốc tại chỗ, liền đẩy nàng một cái.

Nhỏ giọng nói: “Còn không tranh thủ chủ động một chút!’

Từ Tình hơi đỏ mắt, đi đến bên cạnh Đường Tụng, ngoan ngoãn đứng đó.

Hai mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

“Đi thôi!” Đường Tụng đưa tay ôm vòng eo tinh tế của nàng, cúi đầu mỉm cười với nàng.

Từ Tình toàn thân run lên.

Trong lúc nhất thời lại quên đây là diễn kịch, quên mắt Đường Tụng là bạn trai của Ngôn Ngôn.

Hoàng hôn dần dần biến mất.

Bên ngoài cửa sổ rộng rãi, dần dần trở thành bóng đêm đen kịt và tĩnh lặng.

Nội tâm nhiệt liệt đã bao phủ toàn bộ cơ thể Từ Tình.

“Lại đến gần thêm một chút.”

“Liền để anh nắm tay.”

“Lại dũng cảm thêm một chút.”

“Em lìn đi theo anh.”

“Anh còn chờ cái gì.”

“Thời gian đã không còn nhiều.”

Trong đầu nàng ngâm nga bài hát, tưởng tượng tình cảnh lãng mạn mà ôn nhu, đó là hình ảnh Đường Tụng quỳ một chân cầu hôn nàng ở trong mơ.

Nàng nghiêng người qua, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, ngửi lấy mùi trên người hắn.

Cảm giác hắn của giờ phút này.

Là nắng ấm ngày đông, là ruộng lúa mạch mùa thu, là gió mát mùa hè, là chim hót mùa xuân.

Nàng rất tin tưởng.

Loại cảm giác tim đập rộn lên này, không dám nhìn thẳng này, chính là em thích anh!

Bình Luận (0)
Comment