Vương Ngọc Lan nhíu mày, lẩm bẩm: “Tên nhóc này biết giả bộ thật!”
Sắc mặt Hàn Mẫn Mẫn đỏ lên, mặc kệ thế nào, chỉ nói bề ngoài và khí chất thì Đường Tụng này tuyệt đối là number one.
“Dì, sắc mặt dì không tốt lắm, dì thấy không thoải mái ở đâu à?” Đường Tụng chú ý đến sắc mặt Hàn Nhã Tĩnh hơi tái, liền quan tâm hỏi.
Hắn có kỹ năng xoa bóp trong người, hiểu được một ít tri thức đông y.
Hàn Nhã Tĩnh là tinh thần tán loạn điển hình.
Lúc này, Từ Tình cũng lấy lại tinh thần, vội vàng kéo tay mẹ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Hàn Nhã Tĩnh cười xấu hổ, có chút muốn nói lại thôi.
Thần sắc rất mất tự nhiên.
Vương Ngọc Lan lại không cố kỵ nhiều như vậy: “Tình Tình, mẹ cháu đáng tức đấy, người bạn trai này của cháu cũng quá không đáng tin.”
Từ Tinh tức giận nói: “Mợ, mợ nói gì vậy! Người ta cố tình đến đón mợ, lại sắp xếp xe đưa đón, lại sắp xếp chỗ ở, sao lại không đáng tin cậy?”
“Mợ còn không phải là vì cháu sao?” Vương Ngọc Lan cũng tức giận, chỉ vào Đường Tụng nói: “Đường Tụng, cậu nói ba chiếc xe này đều là của cậu đúng không?”
Đường Tụng gật đầu, không biết vị này muốn nói gì.
Từ Dung chú ý đến biểu cảm của các nhân viên chung quanh, lập tức tiến lên ngăn cản: “Chị Ngọc Lan, có chuyện gì về phòng lại nói, đây là cửa khách sạn người ta, chúng ta đừng cản đường.”
“Làm gì, còn không cho tôi nói thật sao? Tôi cho cậu biết, tôi đã hỏi rồi, đây là xe của khách sạn. Thế nào? Lẽ nào cậu còn muốn nói mình là chủ khách sạn này?”
Vương Ngọc Lan lấy ra dáng vẻ như trong ủy ban hòa giải của mình, nói năng còn phối hợp với bàn tay vung tẩy, rất có lực biểu đạt.
Sắc mặt Từ Tình khó coi, chỉ thấy vô cùng xấu hổ, trong mắt đã có ánh lệ.
Từ Dung vội vàng kéo tay Vương Ngọc Lan, vội vàng nói: “Chị làm gì vậy? Đây là nơi đông người, Tình Tình không cần thể diện sao? Có chuyện gì không thể về phòng rồi nói sao?”
Hàn Nhã Tĩnh đi đến trước mặt Từ Tình, nhỏ giọng an ủi nàng.
Đường Tụng cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Vương Ngọc Lan, nói: “Quả thực là vậy.”
Hắn vừa dứt lời, Vương Ngọc Lan lại không kiềm chế được.
Ba người còn lại cũng hiện ra vẻ dị dạng.
Một khách sạn 5 sao như vậy ở Yến Thành, cho dù không có khái niệm gì, cũng biết phải ít nhất hơn trăm triệu.
Với lại Hàn Nhã Tĩnh từng hỏi Từ Tình, dù nàng không nói tên công ty của bạn trai.
Nhưng cũng đề cập qua là mở chuỗi phòng cà phê.
Tại sao lại thành chủ khách sạn 5 sao rồi?
Nhưng khách sạn ngay trước mặt, Đường Tụng còn có thể giả mạo ở đây sao?
Từ Tình thoát khỏi mẹ, đi đến trước mặt Đường Tụng.
Nàng cúi đầu xuống, yếu ớt nói: “Xin lỗi, đều do tôi không tốt…”
“Không cần xin lỗi.” Đường Tụng véo khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lại kéo tay nàng.
Hắn cười nói với Hàn Nhã Tĩnh: “Dì, mọi người vào nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.”
Nói xong liền cất bước đi vào đại sảnh.
Một đám nhân viên sau lưng vội vàng đi theo.
Sắc mặt Hàn Nhã Tĩnh ửng hồng, giống như lại có hi vọng.
Từ Dung nhíu mày, nhìn Đường Tụng bình tĩnh thản nhiên, nội tâm cũng nhảy lên.
Sắc mặt Vương Ngọc Lan biến hóa không ngừng, cắn răng nói: “Đi, chúng ta đi vào xem, giả thì không thật được, thật thì không giả được, chẳng lẽ cậu ta lại đúng là chủ của khách sạn này?”
Bà liếc nhìn bóng lưng bình tĩnh của Đường Tụng, nội tâm khó tránh khỏi bồn chồn.
Nhìn dáng vẻ của đối phương, hình như không giống với giả.
Lẽ nào lại là thật?!
…
Bên ngoài, sắc trời đã hoàng hôn.
Trong khách sạn lại đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh đèn, toàn bộ đại sảnh nhìn trông rất tráng lệ.
Từ Tình cũng mới đến lần đầu, lập tức bị hoàn cảnh nơi này hấp dẫn.
Bốn người sau lưng cũng hiện ra vẻ kinh diễm.
“Ông chủ!”
“Ông chủ!”
“Ông chủ!”
Quầy tiếp tân ở phía bên phải đại sảnh, Đường Tụng đi về phía đó.
Từng nhan viên nhiệt tình chào hỏi, dù sao cũng mới gặp ban sáng.
Khi đó Lâm tổng còn dẫn một đám lãnh đạo cao tầng đi nghênh đón nam thần, hình ảnh đó khiến bọn họ rung động không thôi.
Lúc này đều lấy ra 120% sức lực, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Rất nhanh, một đôi nam nữ trung niên di qua chào hỏi Đường Tụng.
Theo thứ tự là giám đốc phòng khách và giám đốc bộ phận ăn uống.
“Ông chủ, phòng đã chuẩn bị xong.”
“Ông chủ, dạ tiệc đã đang chuẩn bị, sẽ đưa lên phòng tổng thống đúng giờ.”
Đường Tụng gật đầu nói: “Được, làm phiền hai vị rồi, hai vị đi làm việc đi.”
Bốn người sau lưng cũng bị cảnh này dọa sợ, nội tâm như sóng thần.
Phòng tổng thống?
Thật… thật sự là ông chủ khách sạn!?
Họ liếc mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
Khóe mắt Từ Dung nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Vương Ngọc Lan.
Cô hiểu ý nghĩ của cái thân phận này là gì.
Khách sạn là ngành phục vụ, nhất là loại khách sạn 5 sao này, chủ yếu đều phục vụ cho kẻ có tiền.
Hơn nữa còn nhúng tay vào rất nhiều ngành nghề khác.
Ông chủ của một khách sạn 5 sao, địa vị xã hội và quan hệ, tài nguyên đều cực kỳ kinh khủng.
Cô vốn cho rằng, khó tin nhất cũng chỉ là cha mẹ Đường Tụng là tỷ phú.
Nhưng nếu đổi thành bản thân Đường Tụng, vậy thì có chút đột phá nhận biết của bản thân rồi.
Hàn Nhã Tĩnh đầu tiên là vui vẻ đến đỏ cả mặt, sau đó lại thấy hơi sợ hãi.
Biểu hiện vừa rồi của họ, nhất là của mợ Tình Tình, có làm con rể mình phản cảm không?
Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà Tình Tình và Đường Tụng sinh ra mâu thuẫn, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, bà liền trừng mắt với Vương Ngọc Lan đang ngây ngốc.
Rất nhanh, quản gia tư nhân đã bước nhanh đến.
Đây là một phụ nữ trung niên, ngũ quan đoan chính, thể trạng cân xứng, dung mạo thân thiết.
Ăn mặc âu phục cao cấp được làm riêng của khách sạn.
Quản gia lập tức cúi người trước Đường Tụng, nói: “Ông chủ, tôi là quản gia tư nhân của phòng tổng thống, Thượng Quan Tuyết.”
Giọng nói nhu hòa, thân thái cung kính lại thân cận, để người như tắm trong gió xuân.
Đường Tụng gật đầu.
Thượng Quan Tuyết ngậm lấy nụ cười yếu ớt, đi đến trước mặt đám người Hàn Nhã Tĩnh.
Lễ phép nói: “Các vị khách tôn quý, tôi sẽ mang mọi người lên phòng trước, sau đó nhân viên sẽ tới cửa làm thủ tục nhập cư.”
Bốn người như tỉnh mộng, luống cuống đi theo.
Cho dù là Từ Dung vẫn rất bình tĩnh, lúc này cũng hơi hoảng loạn.
Lăn lộn giãy dụa ở xã hội này càng lâu, càng hiểu được ý nghĩa của giai tầng.
Tầng lớp của Đường Tụng hoàn toàn khác biệt với bọn họ.
Vương Ngọc Lan và Hàn Mẫn Mẫn đều biết nghe lời, ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng đã cung kính hơn rất nhiều.
Từ Dung nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh Tình Tình.
Khóe miệng cậu ta ngậm lấy nụ cười yếu ớt, thái độ giống như chưa từng chuyển biến, thủy chung là vẻ vừa lạnh nhạt vừa ôn hòa.
Tuy nhiên, Từ Dung biết.
Đối với những đại lão ở tầng lớp này.
Mỉm cười là một loại lễ phép, có đôi khi còn là một loại cảnh cáo!