Tất cả sẵn sàng.
Giờ giải quyết màn ảnh Đường Tụng lái xe với balo mèo trên lưng.
Trương Linh Linh thành thạo gắn giá cố định lên xe Ninja 400, rồi lắp máy ảnh vận động lên.
Điều chỉnh góc độ quay chụp và độ sáng, sau đó tiêu tái leo lên xe Ninja 400.
Bởi vì Thu Thu, nên nàng cũng thi bằng lái moto, kỹ thuật cũng không tệ lắm.
Thỉnh thoảng cũng lái chiếc Ninja 400 này.
Trên đoạn đường vắng vẻ này, thì càng không có vấn đề.
Đường Tụng nhìn dáng vẻ này của Trương Linh Linh, chỉ cảm thấy rất mới lạ, thật sự là có chút cảm giác tư thế hiên ngang.
Liền cho nàng một like.
Trương Linh Linh hất tóc, đắc ý ‘hừ hừ’ hai tiếng, làm bộ cao ngạo mà quay đầu qua chỗ khác.
Một lúc sau mới vội vàng quay đầu lại, đá lông nheo với Đường Tụng, điềm nhiên hỏi: “Được rồi, chúng ta thử quay một lần, bảo trì tốc độ 20 km/h, thử xem hiệu quả thể nào. Màn ảnh này khó nhất, cẩn phải quay chụp nhiều lần, hi vọng Đường tổng đừng ngại phiền, mệt mỏi thì để tôi và Thu Thu đấm chân bóp vai, bưng trà đổ nước cho.”
Vừa dứt lời, Thu Thu đã lấy ra ly giữ nhiệt.
Vặn nắp mở bình, rót một chén nước ấm áp, đỏ mặt nói: “Đường Tụng, đây là nước cẩu kỷ do tôi ngâm, anh ngày nào cũng phải làm việc mệt mỏi, còn kiên trì tập gym, học tập, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, thân thể nhất định là rất mệt mỏi, phải nhớ chăm sóc mình.”
Đường Tụng cảm thấy bị mạo phạm.
Hắn có kỹ năng xoa bóp, hiểu không ít lý luận và thủ pháp đông y.
Cẩu kỷ tính cam, bình, về gan, bổ thận.
Chuyên dùng để bổ gan dưỡng thận, trị liệu chứng thận hư.
“Khụ khụ, thật ra thân thể tôi rất tốt, không cần uống cẩu kỷ, mỗi ngày đều tràn trề sức lực, chơi bóng rổ có thể chơi ba người cùng một lúc.” Đường Tụng bình tĩnh giải thích.
Chú ý đến ánh mắt ám đảm của đối phương.
Đường Tụng thở dài, liếc nhìn size D cao ngất và bóng rổ sung mãn của đối phương.
Vẫn là cầm lấy, nể tình uống một ly.
“Rất ngon!”
Ánh mắt Thu Thu lập tức sáng lên, vội vàng rót thêm một ly.
Ah… Đường Tụng đành phải uống một hơi cạn sạch.
Một ly kính ‘tâm hồn’, một ly kính bóng rổ.
Thu Thu nhận nắp ly từ tay Đường Tụng, lại lộ ra cực kỳ vui vẻ.
Trương Linh Linh nhìn một màn này, liếm môi một cái, vẫy tay với Thu Thu: “Bảo bối, mình cũng muốn uống.”
Thu Thu vội vàng cúi người đổ nước, lại đè lên nơi Đường Tụng vừa uống để uống một ngụm trước.
Lúc này mới đưa cho Trương Linh Linh.
Ánh mắt hai người giao giao, đều nhận ra tâm tư của đối phương.
…
Theo một câu ‘Action’, hai người động thời lái xe.
Không thể không nói, Đường Tụng và Trương Linh Linh rất ăn ý.
Lần quay chụp ở vườn nông nghiệp cũng đã có cảm giác này.
Lần này lại càng rõ ràng hơn.
Quá trình quay chụp rất thuận lợi.
Hiệu quả hình ảnh và tính ổn định đều cực tốt.
Quay chụp xong cảnh thứ 2.
Đường Tụng thay quần áo, lại leo lên chiếc BMW.
Trương Linh Linh nháy mắt ra hiệu với bạn thân.
Thu Thu sửng sốt, lập tức thu hồi ánh mắt nhìn trộm Đường Tụng.
Lại cởi áo jacket trên người, rồi đeo tai mèo lên.
Sau đó soi gương để sửa sang một chút.
Cắn môi chậm rãi tiến lại gần, trên mặt đã đỏ hồng.
Trong đầu bắt đầu ảo tưởng, nên dùng tư thế gì để ôm Đường Tụng mới tốt.
Chuẩn bị tâm lý xong.
Nàng thở sâu, giẫm lên chỗ để chân, tay khoác nhẹ lên bờ vai Đường Tụng, rồi nhảy lên lên xe.
Bởi vì chân dài, cộng thêm tư thế ngồi, đầu gối trực tiếp chọc vào đùi Đường Tụng.
Ngửi mùi thơm trên người hắn, mũi Thu Thu run run.
Thân thể duy trì trạng thái căng cứng, cả người giống như một chú mèo con chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Trương Linh Linh vỗ vỗ tay, kêu lên: “Bảo bối! Đừng giả vờ, mau dính vào người Đường Tụng đi, quay mặt về bên này. Biểu cảm ngự tỷ một chút, A đúng, cao ngạo một chút, vểnh mông lên một chút… Tường tượng mình là một chú mèo nhỏ kiêu ngạo, đằng trước chỉ là quan xúc phân thôi.”
Thu Thu đỏ mặt gật đầu.
Thả tay trên vai hắn, thân thể áp vào lưng hắn.
Đôi tay run run rẩy rẩy vòng qua eo Đường Tụng.
Do dự bộ quần áo đua xe khá dày, cộng thêm nàng rất quy củ, nên không sờ được cơ bụng.
Chỉ có thể cảm nhận được bờ lưng rộng rãi và cơ bắp cường tráng của hắn.
Rất có cảm giác an toàn.
Nàng đưa mặt đến gần cổ hắn, hít sâu, nhắm mắt lại.
Trong đầu toàn là ‘ánh sáng’, ‘cầu vồng’, ‘ruộng lúa mạch’, ‘gió mát’, ‘trời xanh’, ‘mây trắng’…
Nàng muốn dùng tất cả sự vật tốt đẹp để diễn tả cảm giác của giờ phút này, nhưng đều kém một chút.
Khác biệt với nàng.
Đường Tụng chỉ cảm nhận được sự mềm mại ở sau lưng, và hơi thở ấm áp ở trên cổ áo.
Làm cho hắn hơi ngứa.
Kìm lòng không được mà uốn éo người.
Thu Thu ở phía sau chợt ‘nghẹn ngào’ một tiếng, giống như là bị kích thích rất mạnh, thân thể trở nên mềm nhũn.
Hai người cứ yên tĩnh như vậy một lúc.
Trương Linh Linh không nhìn được nữa: “Tiền Thu Thu! Cậu thu liễm một chút được không? Miệng sắp ngoác đến tai rồi kìa, đừng quên chủ đề quay chụp hôm nay!”
Thu Thu lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh lại.
Màn 3 này khó khăn hơn rất nhiều, mất khoảng 1 tiếng mới quay xong.
Trong lúc đó có không ít dạo nhạc.
Ngoại trừ góc độ và tia sáng ra, chính là biểu cảm của Thu Thu.
Nhìn nàng không giống như một Cat girl lạnh lùng lãnh diễm gì cả.
…
8 giờ tối.
Đường Tụng hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện xong thì về nhà.
Ngồi trên ghế salon, đối mắt với cửa sổ 270 độ.
Vừa thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ, vừa trò chuyện với các cầu thủ.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên lên tinh thần.
Cũng không phải vì Lỵ Lỵ vừa gửi ảnh 18+.
Mà là nhóm chat đại học có thêm một tin mới.
Trải qua mấy tháng tốt nghiệp, nhóm chat đại học càng ngày càng yên tĩnh.
Mọi người cũng bắt đầu đâm đầu vào sinh hoạt và công việc của mình.
Có vòng xã giao và bạn bè riêng.
Chủ đề giữa mọi người càng ngày càng ít.
Có thể đoán được.
Không đến nửa năm nữa, nhóm chat chỉ còn những lời hỏi thăm chúc phúc trong những ngày lễ tết.
Mở nhóm chat ra.
Thạch Nhạc Trí: “@Trình Hà Thảo, hôm nay đi liên hoan với đồng nghiệp, trời lạnh nên muốn ăn lẩu, liền nhớ đến tiệm lẩu Thượng Hà nhà ông, sao chi nhánh bên khu Dục Hoa lại đóng cửa rồi?”
Phía dưới là mấy người bạn ở Yến Thành trả lời.
“Sắp vào đông rồi, cuối tuần này cũng muốn đi ăn lẩu, nhưng cửa tiệm bên khu Cầu Tây cũng đóng rồi.”
“Tôi lên mạng tìm một chút, hình như ba cửa tiệm đều đóng rồi.”
…
Sau khi bàn tán một lúc lâu, có người nhiệt tình nhảy ra.
Lưu Thừa Dương: “Việc này thì tôi biết, đóng cửa rồi, lúc trước tìm Tiểu Thảo vay tiền, đúng lúc gặp được công ty người ta đến thu mua. Sau này lên mạng tìm hiểu, phát hiện Thượng Hà đã bị thu mua, mà còn là bị thu mua trong trạng thái nợ nần.”
Lý Tuấn Dương: “@Lý Đạt Hanh, ông còn làm phó chủ nhiệm văn phòng ở đó sao?”
“Tiểu Thảo, mau ra đây giải thích đi.”
…
Nhìn tin tức trong nhóm, Đường Tụng cười lắc đầu.
Lúc trước nghe Đổng Ngọc Ngôn nói.
Sau khi tốt nghiệp, Lưu Thừa Dương liền vay tiền đầu tư cổ phiếu, cuối cùng trẻ tuổi mà đã nợ ngập đầu.
Còn vay tiền của rất nhiều bạn học.
Đường Tụng là bởi vì quá cô độc, không quan hệ gì với Lưu Thừa Dương, cũng không add wechat, nên mới tránh thoát.
Lúc trước, vì nhiệm vụ ‘hoàn trả đủ số’, nên Đường Tụng cũng đã an bài Trình Hà Thảo và Lý Đạt Hanh vào bộ phận ăn uống.
Bây giờ chắc là mới nhập chức, có thể sắp xếp cho họ đi làm shipper rồi.
Lý Tuấn Dương: “Trình Hà Thảo, hồi trước chém gió là sắp mở chi nhánh thứ tư cơ mà? Sao bây giờ làm rùa đen rụt đầu rồi?”
Thời đại học, tác phong của Trình Hà Thảo rất bá đạo, làm người nhỏ nhen, hẹp hòi.
Tự nhiên đắc tội với không ít người.
Trước kia vì trong nhà có điều kiện, nên không ai đối nghịch.
Dù sao không ai dám khẳng định là mai sau mình sẽ không cần nhờ đến đối phương.
Bây giờ nhìn thấy nhà tên mình ghét gặp chuyện, liền nhảy ra trêu tức.
Một lát sau, Trình Hà Thảo đã không nhịn được.
Ngoi đầu ra: “@Lý Tuấn Dương, đồ không cần mặt, tháng trước vừa mất việc đúng không? Giờ còn mặt mũi nhảy nhót ở đây!”
Đường Tụng lợi dụng cơ hội, dựa theo nhiệm vụ miêu tả, liền gõ chữ và gửi đi.
Đường Tụng: “Trình Hà Thảo, thật ra tôi rất hâm mộ trạng thái của ông bây giờ, không có gì cả mới có thể buông tay đánh cược một lần. Tiểu Thảo, ông đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nếu thật sự thiếu tiền lại không tìm được việc, ông có thể đi làm shipper, chí ít kiếm tiền sinh hoạt là không có vấn đề…”
Giọng điệu này cơ bản là giống hệt lúc Trình Hà Thảo chế giễu hắn, cũng coi như là trả đũa.
Chờ ngày mai sẽ an bài nhiệm vụ ship hàng cho Trình Hà Thảo.
Lý Tuấn Dương: “@Trình Hà Thảo, shipper cũng không tệ nha, vừa có thể rèn luyện thân thể, vừa có thể kiếm thêm thu nhập, tôi cũng muốn đi làm thêm đây. Tiểu Thảo, còn không tranh thủ thời gian đi làm đi, kiếm tiền trả nợ cho gia đình.”
Lý Đạt Hanh: “@Đường Tụng @ Lý Tuấn Dương, có kém cũng tốt hơn hai người, bọn tôi vừa mới gia nhập một công ty có vốn đăng ký hơn 100 triệu, đảm nhiệm chức vị quan trọng, tương lai bừng sáng.”
Trình Hà Thảo: “@Lý Tuấn Dương, chờ ngày nào tôi gọi thức ăn ngoài mà gặp ông, nhất định sẽ đánh giá 5 sao.”
Trình Hà Thảo: “@Đường Tụng , đừng trang bức ở đây, ông còn chưa xứng! Thế nào, tìm được việc rồi à?”
Trình Hà Thảo gửi xong, lập tức có mấy người nhảy ra @ Đổng Ngọc Ngôn.
Tất cả đều là người biết chuyện trong nhóm chat hội học sinh!