Từ sau khi tốt nghiệp, Đổng Ngọc Ngôn rất ít khi chú ý đến nhóm chat lớp đại học.
Nàng là hoa khôi bốn năm, là nhân vật phong vân trong khoa máy tính của học viện.
Là nữ thần kiêu ngạo trong mắt bạn học.
Bình thường đều sinh động trên trên đàn, hội học sinh.
Hệ Software Engineering khoa máy tính có tổng cộng 4 lớp, tổng cộng gần 200 người.
Chỉ cần nàng vừa ló đầu, sẽ có không ít ‘liếm chó’ nhảy ra.
Đề tài nói chuyện đều xoay quanh nàng.
Bây giờ thấy có người @ Đổng Ngọc Ngôn.
Không ít người đều cảm thấy khó hiểu.
Trương Tử Du: “@Đổng Ngọc Ngôn không ra nói hai câu sao?”
Thiệu Thi Động: “@Đổng Ngọc Ngôn!”
“@Trương Tử Du @Đổng Ngọc Ngôn, hai người đang nói gì vậy?”
“Lại nói, từ sau khi hoa khôi có bạn trai ‘phú nhị đại’, thì rất lâu rồi không lộ diện.”
“Bây giờ chắc là đi du lịch khắp nơi, mua sắm, sống cuộc sống tốt lành mà chúng ta ko tưởng tượng nổi.”
“Hâm mộ!”
“Hâm mộ +1!”
…
Trình Hà Thảo hiển nhiên là bị chọc tức, cũng mặc kệ mọi người.
Tiếp tục nói: “Tôi có kém, cũng mạnh hơn hai người, hai kẻ thất bại còn không tìm được việc, còn dám chế giễu người khác?”
Lý Đạt Hanh: “@ Đường Tụng, lần trước bị đuổi mà vẫn không thông minh hơn à? Lão Trình nói không sai, EQ quá thấp, sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi, sau này tìm bạn gái cũng khó.”
Lý Mộ Nhiên: “@ Đường Tụng, bạn gái cậu không ra nói kia, hay là bỏ kiếm người khác đi? Ví dụ như tôi này!”
Thiệu Thi Đồng: “=͟͟͞͞=͟͟͞͞(●⁰ ꈊ ⁰● ) Tôi nữa tôi nữa, người đẹp giọng ngọt biết làm nũng.”
Lý Khải: “@Đổng Ngọc Ngôn mau ra đây, có người thèm bạn trai của cậu kìa!”
Trương Tử Du giải thích: “Có lẽ mọi người không biết, Đường Tụng chính là bạn trai thần bí của Đổng Ngọc Ngôn. Nói đến thì Đường Tụng bây giờ thật mẹ nó đẹp trai, ngay cả tôi cũng phải né tránh ba phần.”
Thiệu Thi Đồng: “Trước đó đã cảm thấy tấm hình kia của Đổng Ngọc Ngôn rất quen mắt, sau này biết chân tướng mới bừng tỉnh.”
Mấy nhân sĩ biết chuyện đã giải thích vài câu.
Nhóm chat lập tức nổ tung.
Đường Tụng và Đổng Ngọc Ngôn là người yêu?
Một đám người vẫn luôn im lặng cũng phải nhảy ra.
“Nói đùa à? Không thể nào?”
“ʘ ᗝ ʘ Cái gì!!? Bạn trai lái Porsche kia là Đường Tụng?”
“Trợn tròn mắt.jpg.”
“Thật hay giả?@ Đường Tụng.”
…
“Ảnh chụp gì? Tôi không có wechat Đổng Ngọc Ngôn, cầu share!”
“Mau share đi!”
“Ngọc Ngôn cài đặt chỉ được xem trong vòng 3 ngày gần nhất, bây giờ không xem được.”
Sau khi tốt nghiệp, đám bạn học rải rác trời nam biển bắc, không quá nhiều người ở lại Yến Thành.
Mỗi người đều có vòng giao tiếp riêng.
Muốn tụ tập một lần cũng là rất khó khăn.
Tin tức lưu thông cũng rất chậm chạp.
Cho nên chỉ có một phần rất nhỏ biết chuyện này.
Lý Khải: “Tôi có, là trong nhóm hội học sinh.”
Lý Khải: “Ảnh lái Porsche.jpg.”
Khi đó Đường Tụng không có thời trang gia trì, cũng chưa dùng ‘thuốc nhỏ mắt’.
Nhưng nhìn qua cũng là một soái ca 8.5 điểm.
Có xe sang thêm vào, sức hút tăng mạnh.
“Quá đẹp!”
“Rất đẹp!”
…
“Đây là Đường Tụng á? Mặc dù ngũ quan rất giống, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt, quá đẹp rồi!”
“Thay đổi quá nhiều!”
“Nhìn hình như là Panamera, xe sang hơn 1 triệu nha!”
“Không ngờ trong hệ chúng ta còn có một phú nhị đại, ẩn giấu sâu thật!”
…
Thời đại học, Đường Tụng có thể nói là người khiêm tốn bình thường nhất hệ.
4 năm trời, không có bất kỳ điểm sáng này đáng nói.
Làm người trầm mặc ít nói, không thích xã giao.
Thỉnh thoảng lại xin nghỉ, đến ngày lễ tết thì lại chơi mất tích.
Mọi người đều suy đoán gia đình hắn nghèo khó, phải làm thêm ở mấy nơi, mà hắn cũng không giải thích gì.
Hiện giờ lại biết hắn là người có tiền, còn qua lại với nữ thần thời đại học.
Tự nhiên làm cho đám bạn học khiếp sợ không thôi.
Mấy tên bạn cùng phòng của Đường Tụng cũng nhảy ra.
La Khải Lượng: “Đường Tụng và Đổng Ngọc Ngôn? Người yêu? Lái Porsche? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Lý Vĩnh Khang: “@ Đường Tụng đừng nói nói đây là ông nhé?! Mẹ nó, ở cùng ông 4 năm, sao không phát hiện ra ông giàu như vậy?”
Lộ Tử Khoan: “Đúng là Đường Tụng, lần trước chúng tôi có tụ tập, lúc đó còn có mấy người Thiên Hào.’
La Khải Lượng: “@ Đường Tụng, đậu xanh! Nếu thời đại học mà da ông đẹp như vậy, tôi cần gì phải mê đám gái trên TikTok kia, trực tiếp bảo ông cosplay nữ là được.”
Lý Tuấn Dương: “Móa! Thời đại học thì khúm núm thành thật, tốt nghiệp xong trực tiếp ngả bài, còn cua được nữ thần?!”
La Khải Lượng: “@ Đường Tụng, anh em phòng 602 bọn tôi rất thất vọng với ông!”
Lưu Thiên Hào: “@ Đường Tụng, mấy anh em Yến Thành chúng ta, hôm nào lại tụ tập đi!”
Đường Tụng nằm trên ghế salon, vừa đọc vừa mỉm cười.
Đối với hắn mà nói, đại học là khoảng thời gian nhàn nhã và vui sướng nhất.
Nhưng sau khi trầm mê vào game ‘Thần Hào ngày mai’.
Ngoại trừ học tập và thi cử ra, tất cả xã giao và giải trí đều trở nên mơ hồ.
Thậm chí còn không gọi được tên một số bạn học trong hệ.
Quan hệ tốt nhất, cũng chỉ có mấy người trong phòng.
Nhìn thấy bọn họ @ mình.
Cũng không tiện giả vờ không nhìn thấy nữa.
Đang định nói chuyện, đã thấy Đổng Ngọc Ngôn nhảy ra.
Đổng Ngọc Ngôn: “(╬•̀ Mãnh •́) Để tôi xem ai thèm bạn trai tôi nào. @ Thiệu Thi Đồng @ Lý Mộ Nhiên @ La Khải Lượng, là mấy người đúng không?’
Đổng Ngọc Ngôn: “Ảnh thân mật. jpg.”
Nàng vừa xuất hiện và thừa nhận, bầu không khí lập tức bị đẩy lên cao trào.
Có người chúc mừng, có người chua chua, có người khiếp sợ.
Đổng Ngọc Ngôn giống như không kịp chờ đợi, vội vàng tuyên bố chủ quyền.
Nhiệt tình trả lời mọi người.
Nói chuyện rất vui vẻ hài hước, lộ ra năng lực xã giao rất mạnh.
Trong đoạn thời gian này.
Điện thoại của Đường Tụng không ngừng rung động.
Có thêm mấy chục lời mời kết bạn, còn có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Đại đa số đều là đám bạn học nữ trong lớp.
Đường Tụng cũng không để ý.
Chờ đến khi mọi người hơi bình tĩnh lại, hắn mới xuất hiện, trả lời vài người bạn có quan hệ không tệ.
Cuối cùng còn không quên nói: “@Trình Hà Thảo @ Lý Đạt Hanh tôi thấy các ông rất hợp với công việc ship đấy, tôi coi trọng hai người, cố lên.”
Tiếp đó, hắn trực tiếp thoát ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, lại mở khung chat của Lý Tuấn Dương.
Hắn và Lý Tuấn Dương là bạn cùng phòng, quan hệ cũng không tệ, hơn nữa đều có chút mâu thuẫn với Trình Hà Thảo.
Vừa rồi nói còn ác hơn cả mình, xem ra cũng có thể thuận tiện giúp hắn hả giận.
Đường Tụng: “Tuấn Dương, dạo này làm việc ở đâu?”
Lý Tuấn Dương: “Sau khi nghỉ việc, tìm một công ty nhỏ, kiếm chút tiền sinh hoạt.”
Đường Tụng: “Công ty ông có bao nhiêu người?”
Lý Tuấn Dương: “Haiz, một công ty mới lập nghiệp, chỉ có hơn 20 người, chỗ tốt duy nhất là lãnh đạo trẻ tuổi, môi trường làm việc khá thoải mái và thư thái. Ông thì sao? Làm gì mỗi ngày? Tôi rất tò mò với cuộc sống của kẻ có tiền nha.”
Đường Tụng: “Cũng không có gì đặc thù cả, hiện giờ mới một quán cà phê, cũng rất bận. Đúng rồi, ông gửi địa chỉ công ty cho tôi, ngày mai tôi mời ông và đồng nghiệp uống cà phê.”
Lý Tuấn Dương: “Đậu xanh, Đường tổng hào phóng!”
Lý Tuấn Dương: “Phòng 501 nhà trọ Chúng Thành, số 18 đường Cảnh Uyển, khu Hoa Tân.”
Đường Tụng: “Ok, ngày mai nhận cà phê nhớ chụp ảnh.”
Lại trò chuyện vài câu.
Đường Tụng liền ném điện thoại qua một bên.
Nhìn ánh trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ.
Nhớ đến thời gian đi học, đúng là hơi hoài niệm.