Thứ hai, ngày 7 tháng 11 năm 2022.
Hôm nay lập đông, nhiệt độ giảm mạnh.
Sáng sớm, vạn vật bị phủ thêm một tầng sương lạnh.
Dùng màu trắng thuần để nghênh đón mùa đông.
10 giờ sáng.
Trong phòng hợp truyền thông Móc Câu.
Đây là buổi họp ban giám đốc đầu tiên kể từ khi Đường Tụng lên làm chủ tịch.
Nhân viên tham gia có: Tổng giám đốc kiêm đổng sự Từ Kiến Hoành, giám đốc tiêu thụ kiêm đổng sự Lâm Thừa Dương, giám đốc môi giới kiêm đổng sự Vương Bân… trợ lý chủ tịch Bạch Hiểu Manh.
Sau khi hiểu rõ tình hình nhân viên và công việc của công ty.
Đường Tụng tiếp nhận tài liệu từ tay Bạch Hiểu Manh, nói: “Công ty đã trở về quỹ đạo, tin rằng sẽ càng ngày càng tốt hơn. Đồng thời chúng ta cũng cần cải thiện chế độ quản lý xí nghiệp, thành lập cơ chấu tốt đẹp, hệ thống tiền lương và đãi ngộ hợp lý… Đồng thời cũng có thể hấp dẫn và giữ lại các nhân tài ưu tú…”
Sau khi trần thuật ý kiến của mình, Đường Tụng bắt đầu nói các ý kiến để ưu hóa hệ thống chế độ của công ty.
Vị dụ như: Hoàn thiện chế độ tăng ca, tăng ca hợp lý, tiền tăng ca, bữa ăn tăng ca…
Đường Tụng có 60% cổ phần, có quyền khống chế tuyệt đối.
Trong hội nghị, tổng giám đốc Từ Kiến Hoành mấy lần muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có ý kiến.
Từ Kiến Hoành là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, không thích nhất là các nhân viên trộm lười, luôn chủ trương chính sách vắt kiệt.
Thông qua tăng ca, hiệu suất làm việc, chế độ KPI… để nhân viên cố gắng làm việc.
Ý nghĩ của Đường Tụng, cơ bản là lật độ hình thức quản lý của Từ Kiến Hoành.
Chẳng qua là bây giờ đối phương có 60% cổ phần trong tay, khăng khăng muốn nhúng tay vào chuyện quản lý công ty, tổng giám đốc như hắn cũng không thể làm gì hơn.
…
Cùng lúc đó.
Phòng cà phê Thời Gian, số 118 đường Hòa Bình.
Trình Hà Thảo và Lý Đạt Hanh vội vàng chạy đến đây.
Hai người đều hơi mờ mịt khó hiểu.
Sáng hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ nhập chức công ty TNHH văn hóa Đường Trình.
Không ngờ tới là, còn chưa kịp ký hợp đồng lao động.
Đã được an bài đến chi nhánh này, nói là để bọn họ rèn luyện tại cơ sở.
Hai người đi đến phòng làm việc trên tầng 3, chờ đợi cửa hàng trưởng La Thu Ngọc.
Sắc mặt Trình Hà Thảo rất khó coi, miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Mấy ngày này thật sự là mấy ngày đen đủi nhất đời hắn.
Một phú nhị đại đang thuận buồm xuôi gió lại trở về con số 0.
Công ty Thượng Hà vốn đang kinh doanh rất thuận lợi.
Sau này một người bạn của cha hắn Trình Đức Thượng nói trong tay có một hạng mục đầu tư rất tốt ở nước ngoài.
Dính đến khai thác mỏ lithium ở Châu Phi.
Tại thời đại nguồn năng lượng mới này bùng nổ, đây tự nhiên là một hạng mục rất hấp dẫn.
Sau khi qua vài bữa tiệc giao lưu.
Đối phương trình lên một phần tài liệu rất chính thức.
Bao quát toàn bộ thông tin của mỏ lithium và kế hoạch khai thác.
Trong tay người bạn này còn có hợp đồng hoàn chỉnh.
Thậm chí có thể lên mạng kiểm tra thông tin của công ty ngoại quốc này, họ còn hợp với không ít hạng mục với trong nước, cũng đều là đầu tư khai thác mỏ lithium.
Sau khi xác nhận tin tức xong.
Trình Đức Thượng và 3 ông chủ đại lý khác đều buông lỏng cảnh giác.
Cộng thêm món lợi kếch xù trên hợp đồng.
Bốn người đều tham gia vào.
Bọn họ đều là người lập nghiệp nhiều năm, rất tự phụ với ánh mắt và năng lực của mình.
Cũng hiểu một chút với những đề tài đứng đầu như ‘nguồn năng lượng mới’, ‘mỏ lithium’ này.
Lập tức muốn đầu tư, trở thành một người đầu tư thành công.
Mấy kỳ lãi trước, tiền đến rất đúng giờ.
Đối phương còn mời bọn họ đến ‘tổng bộ công ty’ ở châu Úc.
Sau khi đến tổng bộ cao sáng và gặp mặt từng vị ‘nhân viên đầu tư tinh anh’.
Bọn họ đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, bắt đầu ném hết tiền mặt trong tay vào đó.
Trình Đức Thượng còn rất quyết đoán, bởi vì việc mở rộng chi nhánh, nên trong tay có không ít tiền mặt.
Nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cho nên đã vay thế chấp của ngân hàng, rồi ném toàn bộ vào đó.
Kết quả có thể hiểu.
Nhà và xe đều bán hết.
Lúc này mới khiến cho Trình Hà Thảo từ một phú nhị đại ăn no chờ chết, biến thành một người làm công vất vả.
Không ngờ sinh hoạt lại gian nan như thế.
Tối hôm qua còn bị mấy tên ngu xuẩn chế giễu, để hắn mất mặt.
Tên loser Đường Tụng mà mình vẫn luôn xem thường, lại ôm được mỹ nhân, còn chế giễu hắn.
Thời đại học, Trình Hà Thảo theo đuổi Từ Tình rất lâu, cũng có chút ý nghĩ với bạn thân Đổng Ngọc Ngôn của nàng.
Nhưng cả hai đều không thèm để ý đến hắn.
Hiện giờ, mọi chuyện đều khiến Trình Hà Thảo khó chịu đến cực điểm.
Nghĩ vậy, Trình Hà Thảo hừ một tiếng, lại lẩm bẩm chửi bới vài câu.
Đúng lúc này, La Thu Ngọc mang theo khuôn mặt nghiêm túc đi vào.
Giọng nói thản nhiên: “Hai người là Trình Hà Thảo và Lý Đạt Hanh đúng không? Tiếp theo tôi sẽ an bài nội dung công việc cho hai người.”
Hai người lập tức ngồi thẳng.
Trong lòng suy nghĩ, coi như làm quản lý hậu cần cũng được.
Dù sao cũng không thể để hai người từ tổng bộ đến như họ đi làm shipper đâu nhỉ?
…
Họp xong.
Đường Tụng trở về tầng 30 của văn hóa Đường Trình.
Vừa đi vào cửa.
Tiếp tân Thường Hiểu Thiến đã chờ rất lâu, vội vàng tiến lên: “Ông chủ, ngài đã đến! Bên này có chuyển phát nhanh của ngài, là từ huyện Sa đến.”
Nói xong, nàng lại lấy ra một cái rương nhỏ.
“A?” Đường Tụng đưa tay cầm lấy.
Quét mắt nhìn tên người gửi, quả nhiên là mẹ mình.
Biết địa chỉ công ty, lại từ huyện Sa, vậy chỉ có thể là cha mẹ.
Đường Tụng đang định quay người rời đi.
Thường Hiểu Thiến lại vội vàng đưa một con dao rọc giấy mới tinh qua: “Ông chủ, đây là hàng của Lãnh Liên, đóng gói rất cẩn thận, ngài dùng cái này mở thì tốt hơn.”
Đường Tụng ngẩn người, cười vỗ vai nàng nói: “Cảm ơn, Hiểu Thiến, cố lên nha, tôi rất xem trọng cô.”
Đưa mắt nhìn Đường Tụng rời đi.
Thường Hiểu Thiến hưng phấn nắm chặt tay, cảm giác toàn thân tràn đầy nhiệt tình.
…
Trở lại văn phòng.
Đường Tụng mở chuyển phát nhanh.
Nhìn thấy hai chiếc túi được đóng gói cẩn thận.
Mở ra xem, một túi là sủi cảo, một túi trứng mặn.
Nhìn thấy sủi cảo, Đường Tụng cảm thấy mũi hơi chua.
Đây là thứ hắn ăn từ nhỏ đến lớn, tự nhiên không quên được.
Hôm nay là đông chí, đúng là lúc ăn sủi cảo.
Hắn thở sâu, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
“Alo, con trai, nhận được đồ chưa?” Giọng nói nhu hòa quen thuộc của mẹ truyền ra.
Đường Tụng cười nói: “Nhận được rồi, nếu như con đoán không sai, là sủi cảo nhân thịt heo và hành tây mà con thích ăn nhất.”
“Ha ha, chắc chắn rồi, mẹ cũng gửi cho Bảo Nguyệt một phần. Gần đây con bé thường xuyên gọi điện cho mẹ, thái độ rất thân mật, thân ghê gớm, cô nhớ liên hệ với người ta, mẹ cảm thấy hai đứa có hi vọng.”
“Vâng, mẹ yên tâm, con biết rồi.”
“Trứng mặn là do bà nội con làm, đều là gà nhà mình….”
Đường Tụng lại thở sâu, đè nén cảm xúc, nói: “Vâng!”
Lại nghe mẹ càm ràm hơn mười phút.
Đường Tụng lại tựa vào ghế, thất thần một lúc.
Sau đó lấy điện thoại, gọi cho Trương Hạo.
“Alo, Hạo Tử, chuyện tôi nhờ ông tìm nhà ở Cẩm Tú Gia Viên thế nào rồi?”
Trương Hạo hơi ngượng ngùng nói: “Khu đó rất tốt, mấy tầng đẹp thì đều không bán. Mấy căn không tệ thì cũng có, chỉ là chủ nhà đòi giá cao hơn thị trường 10%.”
Đường Tụng không do dự: “Vậy thì mua căn đó đi, giúp tôi liên hệ với chủ nhà, đây là mua cho ông bà nội tôi ở, khá gấp, quay đầu tôi bảo mẹ tôi đi tìm ông ký hợp đồng.”
Trương Hạo nghe vậy thì cũng không dài dòng nữa: “Tôi liên hệ với chủ nhà luôn đây.”
Hắn yên lặng giây lát, lại ấp úng nói: “Đúng rồi, còn một chuyện, không biết nên nói với ông không.”
Đường Tụng kinh ngạc nói: “Chuyện gì?”
“Là Trương Nghiên.” Trương Hạo lại yên lặng một chút rồi mới nói: “Mấy hôm trước cô ấy gọi cho tôi, nhờ tôi bán nhà, nghe giọng điệu thì giống như là có việc gấp cần dùng tiền, cô ấy còn dặn tôi là đừng nói ra ngoài.”
Đường Tụng vội vàng hỏi: “Biết là chuyện gì không?”
“Không rõ lắm, dù sao cô ấy cũng không liên hệ với nhiều người. Nhưng tôi cảm thấy là cô ấy rất khó khăn, rất sốt ruột, nhờ tôi bán thêm một chút tiền. Nhưng căn nhà của cô ấy cũng không dễ bán, là khu tập thể cũ, mặc dù không xa huyện thành, nhưng không thể sang tên, tối đa cũng chỉ được hơn 300.000.”
Trương Hạo còn phân tích ưu khuyết điểm và giá cả thị trường của căn nhà kia.
Đường Tụng trực tiếp ngắt lời: “Ông đừng bán căn nhà đó vội.”