Cúp máy, Đường Tụng thở dài.
Liên quan đến chuyện Trương Nghiên bán nhà, Trương Hạo cũng không hiểu rõ.
Đối phương tìm Trương Hạo, cũng là vì nghe nói Trương Hạo làm môi giới bất động sản.
Đường Tụng tựa vào ghế, nhìn qua cửa sổ, trời xanh mây trắng.
Trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến người bạn ngồi cùng bàn này.
Nàng là một cô gái điềm đạm nho nhã, lại rất hiểu chuyện.
Nàng không thích nói chuyện lắm, sinh hoạt lại cực kỳ tiết kiệm.
Luôn là một trong những người cố gắng học tập nhất trong lớp.
Đáng tiếc, bởi vì năng khiếu không tốt lắm, cuối cùng chỉ thi đỗ một trường cao đẳng ở bản địa.
Nhưng nàng vẫn rất nỗ lực, đã thi thăng cấp, vào đại học công nghiệp Yến Thành.
Tính ra thì năm nay là năm thứ hai.
Tương đương với sinh viên năm 4, trước mắt cũng phải phải lựa chọn đi làm hay là thi nghiên cứu sinh.
Nghe Lý Vũ Bình, nàng quyết tâm muốn thi nghiên cứu sinh, năm nay không được thì năm sau làm lại.
Đường Tụng cũng không hiểu nhiều về tình hình gia đình nàng.
Thời cấp ba, hắn chỉ tập trung vào Liễu Bảo Nguyệt, tiếp xúc với Trương Nghiên chỉ giới hạn ở bạn học.
Chưa từng đi đến nhà nàng, cũng không biết cuộc sống của nàng thế nào.
Bởi vì trầm mê vào game, nên cũng không biết thời đại học của nàng thế nào.
Nếu không có tấm ảnh và đoạn văn tự đầy cảm xúc kia.
Có lẽ hắn đã không nhớ nhung như vậy.
Rất khó tưởng tượng, một người có tính cách như Trương Nghiên, lại có dũng khí làm như vậy.
Nàng là loại người muốn đi vệ sinh, nhưng quay đầu khi nhìn thấy một đám con trai tụ tập ở hành lang.
Nàng là loại người sẽ đỏ mặt cả một tiết học khi bị bạn học chụp ảnh.
Nàng là loại người sẽ mừng thầm vài ngày khi ăn được một quả trứng có hai lòng đỏ trong nhà ăn.
Nàng là loại người ngẫu nhiên mặc váy đẹp, cũng không dám đi ra ngoài.
…
Nghĩ đi nghĩ lại, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đã là giữa trưa.
Liền bỏ sủi cảo và trứng mặn vào tủ lạnh.
Sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho lớp trưởng Lý Vũ Bình.
Lúc trước Lý Vũ Bình bảo cuối tuần sẽ đi thăm Trương Nghiên, có lẽ có thể hỏi được gì đó.
Điện thoại kết nối.
Giọng nói của Lý Vũ Bình truyền đến: “Alo, Đường Tụng.”
Đường Tụng thở hắt ra, hỏi: “Lớp trưởng, chuyện của Trương Nghiên, cậu biết được bao nhiêu? Tôi nghe Trương Hạo nói, cô ấy muốn bán nhà, cậu biết nguyên nhân không?”
“Tôi đang định gọi cho cậu đây, hôm qua đến đến trường cô ấy, nghe bạn cùng phòng nói là cô ấy đã xin nghỉ hai tuần. Nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, tôi gọi cho cô ấy, nhưng không ai nghe máy. Sau đó tôi liên hệ với chủ nhiệm lớp của cô ấy, nghe nói là mẹ cô ấy bị bệnh, xin nghỉ để về nhà chăm sóc mẹ. Về phần chuyện bán nhà, tôi cũng không biết, có lẽ là có quan hệ đến việc mẹ cô ấy bị bệnh.”
Đường Tụng suy tư phút chốc, nói: “Lớp trưởng, cậu hiểu điều kiện gia đình Trương Nghiên không?”
Lý Vũ Bình có chút cảm xúc: “Tôi từng nghe chủ nhiệm của chúng ta nói. Năm lớp ba, cha của Trương Nghiên bị ngã gãy chân ở chỗ làm, nhưng không nhận được một chút bồi thường nào. Một mình mẹ của Trương Nghiên chống đỡ cả gia đình, nhưng mẹ cô ấy khá yếu, rất nhiều việc đều không làm được. Gia đình cô ấy rất khó khăn, bây giờ mẹ cô ấy lại bị bệnh, thật sự không biết cô ấy phải làm thế nào nữa. Trương Nghiên rất hiểu chuyện, cũng rất cố gắng, học phí đại học và tiền sinh hoạt đều là tự kiếm.”
Lý Vũ Bình yên lặng một chút, lại nói: “Bây giờ cô ấy học tập cũng không tệ, năm nào cũng có học bổng. Hồi trước học kém, chủ yếu là chọn sai ngành, nếu cô ấy học văn, chắc là sẽ vào một trường không tệ. Có lẽ… đây cũng là một trng những nguyên nhân mà cô ấy cố gắng thi nghiên cứu sinh, muốn chứng minh bản thân một lần nữa.”
Đường Tụng mím chặt môi, nhất thời lại nói không ra lời.
Trong ấn tượng của hắn, Trương Nghiên học rất kém.
Nhưng nàng rất cố gắng, trí nhớ cũng không tệ.
Năm lớp 11, hắn còn khuyên đối phương, có thể cân nhắc chuyển sang khoa văn.
Nhưng nàng không làm vậy, trái lại còn cắn răng kiên trì.
Lý Vũ Bình do dự một lúc lâu.
Ấp úng mở miệng nói: “Thật ra… Thật ra tôi… tôi cảm thấy Trương Nghiên thích cậu. Mấy năm trước, thỉnh thoảng tôi sẽ tổ chức họp lớp, giáo viên cũng sẽ đến. Mỗi lần Trương Nghiên đều hỏi cậu có đi hay không, hỏi Liễu Bảo Nguyệt có đi hay không?”
“Còn nữa, Trương Nghiên lên đại học rất bận, ngoại trừ học tập ra thì chính là làm thêm. Nhưng ngày nghỉ ngày lễ vẫn sẽ dành chút thời gian chạy đến Yến Thành, Thẩm Minh Lệ gặp được mấy lần. Ông còn nhớ Thẩm Minh Lệ không? Cũng học ở trường các ông, tôi cho rằng rất có thể là cô ấy đi tìm ông, hoặc là đi nhìn trộm ông.”
Đường Tụng thở sâu, nội tâm rất phức tạp.
Thời đại học, mỗi khi đến ngày lễ ngày nghỉ, mình cơ bản đều đang bận rộn với sự nghiệp. (chơi game)
Coi như rảnh rỗi, cũng sẽ chạy đến Đế Đô thăm Liễu Bảo Nguyệt, hoặc là mời nàng đến Yến Thành.
Đúng là không để ý.
Hắn nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
Hai bên đồng thời yên lặng một lúc.
Không biết bao lâu sau, Lý Vũ Bình nghẹn ngào nói: “Trương Nghiên rất ngây thơ đơn thuần, những năm nay sống cũng không dễ dàng. Quá trình trưởng thành, khiến cho cô ấy rất nhạy cảm và tự ti. Đã đến tình trạng bán nhà, chắc cô ấy rất thiếu tiền.”
“Nhà cô ấy chỉ có mỗi một căn nhà này, còn là phòng tập thể, không đáng bao nhiêu tiền. Cha cô ấy không có năng lực lao động, bây giờ mẹ lại bị bệnh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân cô ấy không add wechat của ông. Tôi đưa wechat của Trương Nghiên cho ông, nếu như có thể, hi vọng ông giúp cô ấy một chút, cảm ơn.”
Đường Tụng nhẹ nhàng nói một tiếng ‘được’.
Bây giờ hắn cũng không nói được gì nhiều.
Cúp máy.
Lý Vũ Bình lại nhắn tin đến: “Hi vọng ông giúp đỡ bằng cách uyển chuyển một chút, đừng tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Trương Nghiên rất mẫn cảm lại tự ti.”
“Cô ấy hi vọng ông sẽ nhận được tin tức là, Trương Nghiên rất ưu tú và chăm chỉ ở đại học, Trương Nghiên đã thi thăng cấp lên đại học công nghiệp Yến Thành. Trương Nghiên đã thi đỗ nghiên cứu sinh đại học bưu điện Đế Đô.”
“Mà không phải để ông nghe thấy, trong nhà Trương Nghiên rất nghèo, cha tàn tật, mẹ bệnh nặng, cần tìm người vay tiền. Loại người như cô ấy, tình cảm rất thuần túy, không muốn quấy nhiễu, không muốn phiền phức, chỉ giấu ở trong đáy lòng.”
Nhìn hàng chữ cuối cùng.
Đường Tụng hơi hoảng hốt.
Trong đầu rối bời.
Cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Từ sau khi nhận được hệ thống, có rất ít chuyện khiến hắn không biết làm gì như này.
Đối với một Hải Vương như hắn bây giờ mà nói, phần tình cảm tinh khiết lại mẫn cảm này.
Thật sự quá nặng nề.
Hắn đúng là không đủ sức.
Rất lâu sau.
Đinh linh linh… chuông điện thoại vang lên.
Khiến hắn bừng tỉnh.
Là Trương Hạo gọi đến.
“Alo, Đường Tụng, tôi đã liên hệ với người bán, 3 giờ chiều có thể ký hợp đồng.”
“Cảm ơn.”
“Đừng nói vậy, đây là công việc của tôi, phải là tôi cảm ơn ông mới đúng. Tiểu Tụng, hình như ông không vui lắm, vì chuyện của Trương Nghiên à?”
“Ừm.” Đường Tụng thở dài, hắn nói đại khái về tình hình gia đình Trương Nghiên.
Trương Hạo nghe vậy liền giận dữ: “Mẹ nó, đúng là đen đủi chuyên tìm người cơ khổ. Thế gian này vốn cũng không có công bằng gì đáng nói> Nhưng năm nay tôi lăn lộn trên xã hội, cũng gặp không ít gia đình như vậy, quá khó khăn.”
“Ông giúp tôi liên lạc với Trương Nghiên, nói là có người muốn mua nhà, rồi tìm hiểu tình hình của cô ấy một chút, ví dụ như mẹ cô ấy bị bệnh gì, thiếu bao nhiêu tiền?’
“Ông muốn giúp cô ấy? Vậy tại sao không trực tiếp liên hệ?”
“Tôi hơi sợ!”