Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 439 - Chương 439: Xin Chào, Thế Giới!

Chương 439: Xin chào, thế giới! Chương 439: Xin chào, thế giới!

Cuối cùng cũng đến 20%.

Đường Tụng vẫn đang cảm khái.

Âm báo tin nhắn đã vang lên, 1 tỷ đến sổ.

Hắn lập tức phấn chấn, vui sướng khó mà kiềm chế.

Đây là lần đầu tiên trực tiếp thừa kế tiền mặt, mà lại là 1 tỷ.

Đối với hắn mà nói, xem như là một lần bay vọt về chất.

Mở trung tâm cá nhân ra xem.

Tuổi tác: 23 tuổi, chiều cao: 1m85, cân nặng: 80kg.

Trí lực: 78, sức chịu đựng: 74, nhanh nhẹn: 73.

Mị lực: 68.

Số dư: 1,036 tỷ NDT. Tiền ảo: 9.310.000.

Bởi vì tâm cảnh và tài phú tăng lên, mị lực tăng 2 điểm.

Hiện giờ, hắn có được nhiều tài sản và xí nghiệp có chất lượng tốt.

Số dư cũng vượt qua 1 tỷ, còn có 420 triệu tiền đầu tư.

Có thể nói là xếp hàng đầu trong toàn bộ Yến Thành này.

Mở nhà kho.

Nhìn mấy cái đạo cụ bên trong, Đường Tụng gật đầu hài lòng.

Thẻ đọc thì không cần nói, tuyệt đối là thần khí, có tác dụng rất lớn trong học tập kiến thức mới và nâng cao bản thân.

Có ‘trái cây sức chịu đựng’, sức chịu đựng 74 sẽ nghênh đón một lần tăng cường nữa.

Phối hợp thêm năng lực cực mình.

Không biết đám cầu thủ có chịu nổi không.

Nói không chừng còn phải sát nhập.

Tuy nhiên, muốn phát huy hiệu quả của ‘trái cây sức chịu đựng’ tốt hơn.

Phải cần một thời gian rèn luyện và sinh hoạt nghỉ ngơi điều độ.

Hệ thống không nói rõ là bao lâu, đại khái là tùy từng thế chất của mỗi người.

Chẳng qua là bây giờ hắn còn có nhiều chuyện phải làm, có thể chờ rảnh rỗi thì lại dùng.

Tinh… âm báo wechat lát vang lên.

Thu Thu: “Đường Tụng, xin chào!”

Nhìn thấy tin tức này, Đường Tụng hơi nhíu mày.

Mặc dù chỉ bốn chữ, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất trịnh trọng.

Giống như mỗi một chữ đều tràn ngập tình cảm.

Đường Tụng nghĩ nghĩ.

Cũng học theo đối phương, nghiêm túc trả lời: “Xin chào, Tiền Thu Thu!”

Gửi xong, khóe miệng hắn không khỏi cong lên.

Không biết vì sao, lại cảm thấy rất thú vị.

Đại học sư phạm Yến Thành, ký túc xá nữ.

Một tiếng kêu vang lên.

Thu Thu nhìn chằm chằm vào khung chat.

Nhìn ảnh đại diện, ID, lại vào trang chủ xem một chút.

Sợ đó là ảo giác của mình.

Nàng đã chờ giây phút này rất lâu.

Không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Nàng mím chặt môi, trên mặt mang theo vẻ mừng rỡ.

Khóe mắt đã có ánh lệ.

Từ khi hiểu chuyện đến nay.

Cha mẹ luôn bận rộn.

Gửi nàng ở quê, tình yêu mến thiếu đáng đáng thương.

Hằng năm chỉ gặp mặt một lần vội vã trong ngày tết.

Nàng sống với bà nội ở tỉnh Xuyên từ nhỏ.

Khi bị bắt nạt thì không có cha ra mặt hộ, không có mẹ dịu dàng khuyên bảo.

Nàng cảm giác mình như một gốc cỏ dài, ngoại trừ ba nội ra thì không còn ai ưa thích.

Đến khi thi tốt nghiệp trung học, bà nội qua đời.

Người nhà lại giấu diếm nàng, khiến cho nàng không thể gặp bà lần cuối.

Sau khi biết được sự thật, nàng suýt nữa thì trầm cảm.

Người thiếu thốn tình yêu, thường sẽ vô cùng khát vọng được yêu.

Trên dạ tiệc đón người mới, Vương Vân Phong lên sân khấu, đầu tiên là đọc diễn cảm câu chuyện “Ông lão đốn tre”.

Lại diễn tấu một bài ‘Đêm tỏ tình’ được diễn sinh từ câu chuyện này. (Đêm tỏ tình của AYASA)

Trải nghiệm đó để nàng đắm chìm, mở rộng bản thân, thả lỏng cảm xúc.

Cũng thầm mến Vương Vân Phong.

Nàng cố gắng thoát khỏi trầm cảm.

Gia nhập câu lạc bộ.

Học ca hát, học đàn violin, học yoga, học nhảy múa…

Cố gắng cổ vũ bản thân trở nên ưu tú hơn, để bà an tâm.

Cũng muốn để Vương Vân Phong chú ý đến mình hơn.

Tất cả mọi người đều nói nàng cao ngạo lạnh lùng, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy vậy.

Nàng chỉ là không muốn nói, cũng không biết nói cái gì.

Nàng là người cảm tính.

Tin tưởng vào việc cộng minh về cảm xúc và hòa hợp về linh hồn.

Mà độc tấu đàn violin của Đường Tụng.

Đã khiến nàng thoát ra khỏi khúc mắc nhiều năm của bản thân.

Cũng làm cho nàng hiểu được tình cảm của mình.

Giống như Linh Linh đã nói.

“Người cuối cùng rồi sẽ bị khốn nhiễu vì thứ mình không có được thời niên thiếu, cũng cuối cùng rồi sẽ bởi vì một thứ mà cởi bỏ hoang mang cả đời.”

Thứ nàng ‘không có được thời niên thiếu’, có lẽ chính là ‘yêu mến’.

Mà Vương Vân Phong chỉ trùng hợp xuất hiện, được nàng tăng thêm đủ loại filter và làm đẹp.

Sau khi cởi bỏ khúc mắc, ngoại trừ hảo cảm thì nhiều nhất là áy náy với Đường Tụng.

Áy náy vì đã từng thất hứa và từ chối ý tốt của đối phương.

Sau đó, khi biết được hắn chính là Tháng Tư đã từng trợ giúp mình trong phòng livestream.

Nàng càng xấu hổ hơn, cảm thấy mình quá ti tiện lại tự tư.

Tiếng nhạc chảy ra từ chiếc violin trên tay Đường Tụng, luôn mang theo tình cảm và linh hồn.

Điều này cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng.

Nàng tin rằng, Đường Tụng có thể diễn tấu như vậy, Đường Tụng có được kỹ xảo như vậy.

Tuyệt đối cũng là một người lãng mạn lại chân thành tha thiết.

Mà mình tổn thương một người con trai như vậy, là chuyện không thể tha thứ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, hảo cảm với Đường Tụng xen lẫn với kiềm chế và hối hận.

Để cho nàng càng ngày càng nhớ Đường Tụng, toàn bộ đầu óc đều là Đường Tụng, không thể vứt bỏ.

Không biết mình hãm sâu vào trong đó từ bao giờ.

Bây giờ, cuối cùng cũng đã bước ra bước đầu tiên.

Thu Thu lau nước mắt, tiến vào giao diện của Đường Tụng.

Mở khung chat, ngón tay dài nhỏ lướt qua màn hình, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Nàng dùng sắc cắn môi.

Cảm xúc phức tạp ấp ủ dưới đáy lòng.

Càng quan tâm thì càng sợ hãi.

Ông… điện thoại rung lên.

Đường Tụng: emoji tươi cười.

Thu Thu chớp chớp mắt.

Một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Đường Tụng vậy mà lại chủ động nhắn tin cho mình.

Nàng sờ vào emoji trên màn hình.

Trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế.

Trái tim đập loạn không ngừng.

Làm thế nào cũng không đè ép được tâm trạng kích động.

“Khẩn cầu trời đất buông tha cho đôi tình nhân.

Chuyện đáng sợ vĩnh viễn đừng phát sinh.

Cầu xin ông trời làm người tốt 15 phút.

Ban thưởng cho con nụ hôn của anh.

Như thương hại kẻ có tội…”

Trong miệng ngâm nga bài hát.

Không ngừng nhảy nhót trong phòng ký túc xá.

Nội tâm vui sướng là không thể diễn đạt.

Ngón tay lại lướt trên màn hình điện thoại.

Do dự xem nên nói cái gì.

Đây không phải lần đầu tiên nàng câu thông với Đường Tụng trên wechat.

Trước đó nàng thường xuyên lấy điện thoại của Linh Linh để quan tâm Đường Tụng.

Nhưng khi đó đều là lấy thân phận của Linh Linh.

Hiện giờ đến lượt mình, nàng lại không biết làm gì.

Do dự một lúc lâu.

Nàng nhớ đến Đường Tụng từng nói, hắn là sinh viên khoa máy tính.

Nàng cũng từng thi máy tính cấp hai.

Biết trong lĩnh vực lập trình, cái demo đầu tiên đều là ‘HelloWord’.

Đại biểu cho bắt đầu một hạng mục phức tạp.

Cái này rất phù hợp với quan hệ của bọn họ.

Thu Thu nghĩ nghĩ, cắn môi gửi qua: “Xin chào, Đường Tụng!”

Nội tâm lại mặc niệm: “Xin chào, thế giới!”

Bình Luận (0)
Comment