Yến Giang Biệt Viện.
Đường Tụng nhìn giới thiệu và ghi chú của ‘chìa khóa ký ức’, liền rơi vào suy tư.
Đây tuyệt đối không phải đạo cụ ở trong game.
Có thể mở ra một đoạn ‘ký ức’.
Hơn nữa ghi chú còn rất kỳ lạ: “Có lẽ những thứ bạn trải qua, cũng không phải là đang chơi game.”
Có ý gì?
Đường Tụng thầm giật mình.
Không khỏi nghĩ lại kiếp sống trò chơi bốn năm đại học của mình.
Hắn lắc lắc đầu.
Căn cứ theo trí nhớ của hắn.
Tháng 8 năm nay, hắn bị công ty cho nghỉ, sau đó nhận được hệ thống.
Giấc mơ trở thành sự thực, thế giới thực bị hệ thống can thiệp.
Tài sản và nhân vật trong game hàng lâm.
Tập đoàn Đường Tống, thư ký Kim, La Tân, Ngô Khác Chi, Tô Ngư…
Từng cái xuất hiện trên thế giới.
Trong ký ức của tất cả mọi người, hắn là đang lập nghiệp, đang phấn đấu, chứ không phải đang chơi game.
“Không đúng.” Đường Tụng lắc đầu.
Nghĩ lại.
Không biết bắt đầu từ bao giờ.
Một ít ký ức cuộc sống đại học lại trở nên mơ hồ.
Giống như có thêm một tầng kính mờ.
Hắn bắt đầu cố gắng suy nghĩ.
Nhưng luôn cảm thấy có một đám sương mù che đậy.
Không nghĩ ra! Cũng nghĩ không ra!
Mơ hồ, hỗn độn, mê mang…
Hắn thở dài, đi vào phòng quần áo, thay thời trang ‘khói lửa nhân gian’.
Trí lực +4, get!
Hắn ngồi trong thư phòng.
Cau mày suy nghĩ, luôn cảm thấy là lạ.
Hắn cắn răng.
Mở nhà kho, sử dụng ‘thẻ đọc’.
Trí lực: 112 (78+4+30).
Cảm giác quen thuộc lập xông lên đầu.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Máu tươi toàn thân gia tốc.
Thần kinh rơi vào trạng thái hưng phấn cường độ cao.
Não bộ tựa như bị một xúc cảm lạnh buốt bao bọc.
Giống như là dùng nước lạnh hạ nhiệt độ cho máy chủ siêu tần.
Trong nháy mắt, rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đường Tụng.
Hai mắt hắn như card màn hình cao cấp nhất.
Đang không ngừng sáng tối lập lòe.
Một lúc sau, biểu cảm của hắn rất ngưng trọng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế.
Tìm được!
Cuối cùng hắn đã nhớ ra chi tiết mà mình vẫn luôn xem nhẹ, hoặc là lãng quên.
Cuộc sống đại học trước khi bị hệ thống ‘can thiệp’.
Là hắn đang trầm mê trong game.
Bây giờ nhớ lại, có rất nhiều chỗ không hợp lý!
Ví dụ như.
Hắn đắm chìm trong game bốn năm, ở ký túc xá, ở nhà, ở lớp học, ở thư viện…
Những người khác không tò mò gì sao?
5 người bạn cùng phòng của hắn thì sao?
Một mình bạn cắm đầu chơi game offline trong ký túc xá.
Bởi vì chơi quá high, quá hưng phấn, quá kích động, cười ngây ngô, vỗ tay tán thưởng…
Bạn cùng phòng không tò mò sao?
Bọn họ không nhìn thấy quá trình chơi game sao?
Dù sao game này cũng rất đẹp, hình ảnh tinh mỹ chân thật, phân cảnh không khác gì thế giới thực.
Chi tiết phong phú làm cho người ta phát điên.
Hơn bất kỳ game AAA nào mà hắn từng biết.
Là một game offline vượt thời đại.
Chỉ cần bạn cùng phòng hơi chú ý, tuyệt đối sẽ phát hiện ra điểm lạ.
Ví dụ như trong game, cặp đùi và tất chân của thư ký Kim rất đẹp.
Nếu như tên háo sắc La Khải Lượng nhìn thấy, đoán chừng có thể screenshots và liếm màn hình cả căm, còn đăng lên mạng nữa.
Lại ví dụ như, nếu Lý Vĩnh Khang nghiện game nhìn thấy đồ họa của trò chơi này, đoán chừng sẽ cướp lấy máy tính của hắn.
Với lại, sự tồn tại của bản thân trò chơi này đã bất hợp lý rồi!
Thân là sinh viên khoa máy tính, thường thức cơ bản là phải biết.
Format ổ cứng, cài lại win, không kết nối mạng mà vẫn có thể xuất hiện một game.
Đây tuyệt đối là BUG.
Đương nhiên, ngoại trừ ổ cứng máy tính.
Bo mạch chủ cũng có chip memory, có thể lưu trữ.
Nếu virus game giấu ở trong đó, vậy thì đúng là hắn không nghĩ ra.
Nhưng dung lượng của bộ nhớ trên bo mạch chủ cực nhỏ.
Cái laptop hắn dùng thời đại học, tối đa cũng chỉ 8M hoặc 16M là cùng.
Loại dung lượng này, căn bản là không lưu trữ được một game offline nặng như vậy.
Chỉ một kịch bản nhỏ thôi cũng đã không chứa được rồi.
Với lại, Đường Tụng cũng hiểu bản thân mình.
Nếu như chỉ là chơi game, coi như game này rất hay, hắn cũng tuyệt đối không trầm mê lâu như vậy, sâu như vậy.
Thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của hắn.
Nghĩ đến lời nói của Liễu Bảo Nguyệt, và đám bạn thời đại học miêu tả, kết hợp với những chuyện mình trải qua.
Đầu óc điên cuồng vận chuyển, vô số suy nghĩ phun trào.
Không biết qua bao lâu.
Đồng tử của hắn co lại.
Đường Tụng ở trạng thái trí lực 112, chỉ thấy tê cả da đầu.
Suy nghĩ cẩn thận thì cực kỳ khủng bố!
Đây là bất hợp lý!
Tuyệt đối là bất hợp lý!
Hoặc là nói!
Tất cả đều là giả, cái thế giới này là giả!
Hắn sinh hoạt trong một thế giới giả tưởng, tất cả mọi thứ đều là số liệu, là chương trình.
Cuộc đời của hắn chỉ là một trò chơi.
Ký ức của hắn có thể bị xuyên tạc, thế giới cũng có thể sửa chữa.
Hoặc là nói!
Không phải hắn nhận được hệ thống sau khi bị cho nghỉ việc!
Mà là còn sớm hơn.
Cho nên lúc học đại học, nhận biết của hắn bị hệ thống vặn vẹo!
Là không chân thực!
Hắn cho rằng đang chơi game, nhưng thực ra là hắn đang sáng tạo một xí nghiệp!
Hơn nữa, tất cả mọi thứ đều là hắn tự tay làm.
Cái gọi là trò chơi, chỉ là nhận biết chủ quan của hắn.
Mỗi một thao tác của hắn, đều đang thay đổi thế giới hiện thực.
Hắn đầu tư cổ phiếu kiếm tiền, chính là đang thao tác trên thị trường chứng khoán.
Hắn đi khảo sát công xưởng phá sản, vậy chính là hắn đi khảo sát thực địa.
Hắn bảo thư ký Kim đăng ký công ty, đó cũng là đăng ký thật.
Đương nhiên, tập đoàn Đường Tống phát triển thuận lợi như vậy, nhất định có là có hệ thống tham dự.
Nghĩ đến đây, Đường Tụng trực tiếp đứng dậy.
Đi qua đi lại trong phòng.
Ánh mắt hắn lấp lóe, sáng tối, ngón tay run nhẹ, trái tim đập thình thịch.
Đến cùng thì mọi thứ trở nên khác biệt từ lúc nào!?
Lại qua một lúc.
Đường Tụng xoa xoa đầu.
Sau khi xác nhận bản thân không chiếm được đáp án.
Hắn lập tức ý thức được, chỉ có thông qua ‘chìa khóa ký ức’ để tìm kiếm đáp án ở trong mơ.
Có lẽ, đây chính là phương án giải quyết của hệ thống.
Tiến độ lên 20%, hắn đã có tư cách biết được một bộ phận chân tướng.
Đường Tụng nằm lên giường, cả người tiến vào trạng thái bình tĩnh.
Chọn ‘chìa khóa ký ức’, rồi lập tức sử dụng.
Rất nhanh, hô hấp của hắn trở nên đều đặn.
Giữa lúc mê mang, hắn tiến vào một giấc mơ.
Kẹt kẹt… cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Lý Tuấn Dương đi vào phòng, Lộ Tử Khoan theo sau.
La Khải Lượng nằm giường trên thò đầu xuống, cười ha ha nói: “Tuấn Dương, đề cử cho tôi một bộ phim đi.”
“Avengers 3.”
“Tôi không phải dược thần.”
La Khải Lượng bĩu môi: “Đừng đùa!”
Nghe những âm thanh quen thuộc này.
Đường Tụng hơi hoảng hốt.
Lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang ngồi trên tầng dưới của giường tầng.
Cuối giường có một cái bàn nhỏ.
Phía trên là con laptop mới mua, Intel i7-8550U, card MX150.
Tại thời điểm này, laptop này coi như không tệ.
Khi đó hắn rất yêu quý nó.
Đường Tụng muốn cử động, lại phát hiện mình không khống chế được thân thể.
Hắn rơi vào một loại góc nhìn thượng đế, có thể quan sát bốn phía, lại có thể cảm nhận được bản thân.
‘Đường Tụng’ của năm 2018 cuộn chân lại, đang lướt diễn đàn trường học.
Chủ đề hot nhất bây giờ là hoa khôi năm nay.
Từ góc nhìn thượng đế, Đường Tụng thậm chí có thể nhìn thấy ảnh của Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình.
Lúc này hai người nhìn trẻ hơn một chút.
Trên mặt Đổng Ngọc Ngôn còn hơi có thịt.
Ánh mắt Từ Tình trong veo, thanh tịnh lại ngây thơ ngốc nghếch.
“Đường Tụng! Đường Tụng!” Lộ Tử Khoan vỗ vỗ vai hắn.
‘Đường Tụng’ ngẩng đầu: “Sao?”
Lộ Tử Khoan chỉ vào cái bấm móng tay xinh đẹp trên mặt đất, hỏi: “Đây là bấm móng tay của ông đúng không, tôi thấy ông rất trân trọng nó, còn không cho chúng tôi dùng.”
“Của tôi, cảm ơn.” ‘Đường Tụng’ vội vàng cúi người nhặt lên.
Đây là món quà Liễu Bảo Nguyệt tiết kiệm tiền tiêu vặt mua tặng hắn vào năm lớp 10.
Rất xinh đẹp, rất chắc chắn, nhìn cũng rất cao sang, phía trên còn có một khuôn mặt tươi cười.
【^_^】
Đã dùng nhiều năm, nhưng vẫn dùng tốt.
Hắn cầm bấm móng tay, đưa đến trước mặt.
Tựa như lại nhớ đến những thời gian có nàng bên cạnh.
Thở dài.
‘Đường Tụng’ cẩn thận cất bấm móng tay vào trong cái hộp ở đầu giường.
Ngay sau đó, thân mặt hắn lộ ra vẻ hoang mang.
Trong chiếc hộp trên tay hắn, vậy mà lại có một cái bấm móng tay giống hệt như vậy.
Hắn cầm lên so sánh, ngay cả mặt cười cũng giống hệt nhau.