Một lúc sau.
Phòng livestream truyền ra âm thanh đếm ngược: “10, 9, 8… 3…”
Đường Tụng cầm điện thoại lên, trong lòng có chút chờ mong.
Theo đếm ngược kết thúc.
Một sân khấu xinh đẹp xuất hiện.
Một bóng người mặc váy dài xuất hiện.
Váy đầm màu xanh lam nhạt, tạo hình hoa mỹ thời thượng, làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết.
Mái tóc đen dài đến eo, trên cổ mang theo một sợi dây chuyền tinh tế.
Ngũ quan lập thể tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật.
Dung mạo trong suốt như ngọc.
Nàng đứng tại đó, giống như đóa hoa tuyết xinh đẹp không gì sanh được.
Bình luận kín màn hình.
Các loại đặc hiệu của lễ vật bao trùm tất cả.
Đường Tụng có hơi thất thần.
Tô Ngư đã thuyết minh câu ‘khuynh quốc khuynh thành’ là như thế nào.
Vẻ đẹp của nàng còn mang theo tính công kính, sẽ làm cho người ta thấy tự ti mặc cảm.
“Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Tô Ngư.” Giọng nói mát lạnh dễ nghe truyền đến.
Đường Tụng nhìn nàng, nghe giọng nói của nàng.
Không tự chủ được mà nhớ lại hình ảnh của nàng khi ở trong game.
Dưới trạng thái 3D, Tô Ngư không tươi sống chân thật như vậy, cũng không có ánh mắt linh động tự tin này.
Trong ấn tượng của hắn, đó là một nhân vật loại bồi dưỡng thành minh tinh, siêu sao.
Hắn chiêu mộ được nàng từ một phó bản cực khó.
Kể từ ngày đó.
Một nghệ sĩ hạng 18.
Thông qua các nhiệm vụ trưởng thành, từng bước được bồi dưỡng thành một super star, là người tình trong mộng của vô số đàn ông.
Nàng rất hiểu chuyện, chưa từng chủ động đòi hỏi thứ gì.
Tất cả tài nguyên và tiền tài mình đầu tư vào, nàng đều sẽ kiếm trở về, hơn nữa còn là gấp mấy lần.
Trợ giúp giải trí Tụng Mỹ phát triển lớn mạnh.
Cũng trợ giúp hắn hoàn thành tích lũy tài chính thời kỳ đầu.
Thuận lợi thành lập tư bản Tĩnh Ngộ.
Từ đó về sau, hắn đã giao công ty giải trí này cho đội ngũ chuyên nghiệp quản lý.
Tập đoàn Đường Tống tập trung tiến vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật và tài chính, giải trí Tụng Mỹ trở nên không quá quan trọng nữa.
Sau đó, hắn cũng hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ trưởng thành của Tô Ngư.
Tặng nàng 10% cổ phần của công ty với tư cách là ban thưởng.
Lại sau đó, trò chơi tiến vào giai đoạn phát triển nhanh, từng kịch bản tràn ngập tính khiêu chiến xuất hiện.
Bóng dáng của nàng đã xuất hiện ít hơn.
Thỉnh thoảng hệ thống mới nhắc nhở.
Nói cho hắn biết, nên chuẩn bị món quà gì cho đối phương, nàng đang gặp khó khăn gì.
Trước khi lấy được ‘chìa khóa ký ức’, Đường Tụng cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Bây giờ biết tất cả đều là thật, hắn không khỏi thấy hơi áy náy.
Dưới trạng thái ‘nâng cấp’, hắn là không biết biểu đạt tình cảm.
Trong mắt những người khác.
Hắn là một người kiêu ngạo, lạnh lùng, lý tính, tư duy kín đáo, thâm bất khả trắc, tựa như vĩnh viễn không mắc sai lầm.
Nhưng trong mắt của Tô Ngư, đây có lẽ là một loại biểu hiện của ‘bội tình bạc nghĩa’, ‘trêu xong rồi chạy’.
Cùng lúc đó, Tô Ngư đã trò chuyện xong, bắt đầu biểu diễn ca khúc đầu tiên của tối hôm nay.
Là bài hát hot nhất năm nay ‘lựa chọn của em’, do chính bản thân nàng sáng tác.
Theo một đoạn nhạc dạo vang lên.
Giọng hát mát lạnh của Tô Ngư cũng theo sát phía sau.
Nghệ thuật ca hát của nàng là không cần bàn cãi, tình cảm dạt dào, hoàn mỹ không tì vết.
Đường Tụng nhìn chằm chằm vào màn hình.
“… Giống như tình hà trên trời. Chiếu sáng bầu trời đêm…”
Hát xong, MC xuất hiện.
Tô Ngư và MC bắt đầu trò chuyện, rồi tương tác với khán giả.
Sau đó nàng lại hát một bài mới tuyên bố, ‘thầm mến’.
Đến đoạn cuối của bài hát.
Nàng chậm rãi đi đến trước camera, tay trái nắm chặt micro.
Hát ra câu cuối cùng: “Em muốn gặp anh, muốn gặp được anh.”
Ca khúc kết thúc, cảm xúc của Tô Ngư có hơi thấp, nàng trở về chỗ, cả người trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, người tặng lễ vật đã ít đi rất nhiều.
Mọi người đều đang nhắn lại, hỏi thăm các đề tài mà mình hứng thú.
Trong đó, đề tài được quan tâm nhất là ‘bạn trai của Tô Ngư’.
Nhưng MC hiểu nhiệm vụ của mình.
Chỉ chọn mấy vấn đề liên quan đến sự nghiệp và sinh hoạt của Tô Ngư để trò chuyện.
Nhấn mạnh và tuyên truyền bộ phim sắp chiếu của nàng.
Đường Tụng nhìn Tô Ngư trong màn ảnh, lại thở dài.
Hắn cũng muốn đi thăm Tô Ngư một chút, tiếc là hệ thống không cho phép.
Hắn ấn vào khung chat, định nói gì đó với nàng.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.
“Keng, xin chú ý, bạn tạm thời không có quyền hạn giao lưu với nhân vật ‘Tô Ngư’.”
Đường Tụng nhíu mày, chỉ thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn liền mở trung tâm lễ vật ra.
Liếc nhìn đẳng cấp của mình, là cấp 37, trước mắt đã tiêu phí 49.000, cũng coi như là một tài khoản khá.
Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp nạp 500.000 tiền ảo, cũng chính là 5 triệu tiền TikTok.
Đã không thể nhắn lại, vậy thì làm đại ca top 1 trong phòng livestream của nàng đi.
Hi vọng nàng có thể hài lòng một chút.
Tiếp đó, hắn bắt đầu tặng lễ vật.
Liên tục 100 cái Carnival, đẳng cấp tài phú lên đến cấp 45.
Cùng lúc đó, nửa màn hình phòng livestream bị đặc hiệu bao trùm.
Đặc hiệu kéo dài hơn 10 phút.
Phòng livestream đã ẩn tàng thông tin cá nhân của người xem, những người khác chỉ có thể nhìn thấy ảnh chân dung và tên tắt của ID.
Đường Tụng liên tục tặng 100 cái Carnival, đã hấp dẫn rất nhiều người.
Mọi người đang suy đoán đây là vị đại lão nào.
Đường Tụng cũng không để ý mấy lời bình luận trong phòng livestream
Chỉ yên tĩnh nhìn Tô Ngư trên màn hình.
Chờ đến khi gần kết thúc.
Hắn lại tặng 100 lễ vật ‘rất yêu bạn’ có giá 520 tiền TikTok.
…
Ngày 11 tháng 11 năm 2022, thời tiết sáng sủa, nhiệt độ cao nhất 12 độ C.
6 giờ sáng, đồng hồ sinh học khiến Đường Tụng tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh lờ mờ, mùa đông, phải khoảng 7 giờ thì mặt trời mới lên.
Rửa mặt, thay một bộ thể thao.
Liền xuống lầu chạy bộ.
Gió lạnh phả vào mặt, để hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chạy quanh tiểu khu nửa tiếng.
Trán đã có chút mồ hôi.
Đường Tụng hoạt động thêm một chút, rồi chạy chậm về phía cửa hàng ăn sáng bên ngoài tiểu khu.
Ra khỏi cổng tiểu khu.
Thời gian khoảng 6:50.
Đường Tụng nhắm thẳng hướng đông.
Tia nắng ban mai đã xuất hiện, bóng tối từ từ rút lui.
Mặt trời đỏ rực sắp trồi lên ở chân trời.
Bầu trời chỉ còn vài vì sao lẻ tẻ.
Đang định thu hồi ánh mắt, hắn lại chú ý đến một chiếc moto màu trắng ở bên đường.
Một bóng người cao gầy gợi cảm ngồi trên ghế đá.
Nàng mặc quần bó, áo khoác mỏng, đường cong thân thể hiện rõ.
Trong ngực ôm một cái túi, hai tay kẹp dưới nách.
Nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa số 1 trong tiểu khu, tựa như đang do dự.
Nương theo hô hấp, từng làn khí trắng bay ra khỏi miệng nàng.
Sáng sớm mùa đông, đúng là rất lạnh.
Nội tâm Đường Tụng lập tức nhảy lên.
Cũng không biết tâm trạng của mình vào giờ phút này là thế nào.
Hắn đứng cách Thu Thu 10 mét, yên tĩnh nhìn nàng một lát.
Phía sau nàng, ánh triều dương từ từ dâng lên.
Dần dần bao phủ nàng, tựa như xua tan ý lạnh cho nàng.
Hắn nhét tay vào túi.
Nghênh đón ánh nắng mà đi qua.
Không có áp chế tiếng bước chân, Thu Thu lập tức chú ý đến.
Biểu cảm của nàng dần sinh động hơn, trên mặt mang theo vẻ đỏ ửng.
“Tôi… tôi sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, muốn chờ thêm một lát, đến 7 giờ mới gọi điện thoại cho anh.”
Đường Tụng chớp mắt, mỉm cười với nàng: “Không ngờ cô lại đến sớm như vậy.”
“Thật ra bình thường tôi dậy rất sớm, với lại, anh nói chuyện này rất quan trọng.”
“Ăn sáng chưa?”
Thu Thu xách túi đứng lên.
Có chút xấu hổ nói: “Lần trước thấy anh thích ăn bánh trong nhà ăn, vừa hay tiện đường, nên mua cho anh mấy cái. Để trong hộp giữ nhiệt, chắc là chưa nguội. Đúng rồi, tôi còn mang cháo, có thể ăn chung với bánh. Cũng không biết anh có thích không.”