Đường Tụng tiếp nhận túi trong tay Thu Thu.
Mở ra xem một chút.
Bên trong là một cái hộp giữ nhiệt, trông rất mới mẻ sạch sẽ.
Chắc là mới mua không lâu.
Chú ý thấy ánh mắt mong chờ của Thu Thu.
Khóe miệng Đường Tụng cong lên, lắc lắc túi trong tay.
“Cảm ơn! Đúng lúc thèm ăn bánh ở nhà ăn của trường các cô.”
Thu Thu lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng: “Vậy thì mau về ăn đi, đừng để đói bụng.”
Nàng hơi luống cuống, không biết để tay ở đâu.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Tụng mặc quần áo thể thao, tắm trong ánh triều dương.
Chú ý đến nụ cười của đối phương, mặt liền đỏ lên.
Cảm giác mùa đông này cũng không còn lạnh nữa.
Đi vào trong tiểu khu.
Bầu không khí giữa hai người đã an tĩnh lại, không ai nói gì.
Thu Thu đi sau Đường Tụng nửa người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trộm bên mặt hắn.
“Chiếc Ninja 400 này mới dán lại à? Màu trắng này rất đẹp.”
Thấy Thu Thu hơi mất tự nhiên, Đường Tụng bắt đầu chủ động nói chuyện.
“Dán lại một chút, màu cũ là trắng đen, nhưng tôi thích trắng thuần hơn.”
“Cô lấy bằng lái từ lúc nào?”
Hai người bắt đầu trò chuyện về đề tài moto này.
Thu Thu đã không quá khẩn trương nữa, đi theo Đường Tụng vào thang máy, lên tầng 20.
Mở cửa.
Đường Tụng lấy một đôi dép mới tinh cho nàng, cười nói: “Đừng khẩn trương, nơi này chỉ có mình tôi.”
“Ừm, tôi… tôi không … khẩn trương.”
Thu Thu hơi co quắp mà cởi áo khoác.
Lộ ra áo phông bó sát bên trong.
Nàng cúi người đổi dép, bờ mông trong lớp quần bó lập tức căng tròn.
Đường cong eo mông lập tức phác họa ra.
Cộng thêm gương mặt xinh đẹp hệ cấm dục.
Cả người nhìn trông vô cùng gợi cảm.
không thể không thừa nhận, có thể tích lũy hơn 400.000 fan trong thời gian ngắn như vậy, nàng đúng là rất có tiền vốn.
Xuyên qua hành lang, đi vào phòng khách rộng rãi.
Nhìn qua cửa sổ sát đất 270 độ, mặt trời đỏ rực đã nhảy ra khỏi đường chân trời, ngàn vạn tia sáng chiếu rọi khắp nơi.
Hai mắt Thu Thu lóe sáng, nhịn không được mà thưởng thức một màn này.
Nội tâm khẩn trương và e lệ của nàng cũng bị xua tan.
Căn nhà này quá đẹp.
Còn rung động hơn cả lúc xem video.
Đường Tụng cầm hộp giữ nhiệt vào nhà ăn.
Lấy một phần cháo và ba cái bánh ra, vẫn còn nóng.
“Cô ăn chưa?” Đường Tụng lại hỏi một câu.
Lúc ở dưới hắn đã hỏi, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.
Thu Thu lấy lại tinh thần, nói nhỏ: “Ăn rồi.”
Đường Tụng nhếch miệng cười, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, nhà ăn ở trường các cô mở cửa lúc sáu rưỡi. Cộng thêm thời gian mua đồ và đi đường.”
Đường Tụng không nói tiếp, ánh mắt Thu Thu lấp lóe, gương mặt đỏ bừng.
Nàng đúng là chưa ăn sáng.
Sáng hôm nay, nàng rời giường lúc năm rưỡi, chỉ nghĩ đến quần áo và trang điểm.
Sau đó chờ nhà ăn mở cửa, mua một phần bữa sáng xong thì lập tức lái xe đến đây.
Cũng quên mua cho mình.
Đường Tụng cầm hai cái bát, chia cháo ra làm hai phần, lại nói: “Tôi ăn hai cái là được, cô ăn một cái đi.”
Thu Thu hơi do dự, vẫn không chống lại được dụ hoặc ăn sáng với Đường Tụng.
Thế là cắn môi, ngồi xuống đối diện.
Bị Đường Tụng nhìn vào, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.
Vì che giấu xấu hổ, nàng cầm bát cháo lên uống một hớp nhỏ.
Ngay sau đó, vội vàng hé miệng phun ra đầu lưỡi phấn nộn.
Không ngừng hít hà.
Cháo vừa nấu xong, đặt trong hộp nửa tiếng, nhưng vẫn rất nóng.
Cũng may là nàng uống ít, chưa bị bỏng.
Đường Tụng lại mỉm cười, nhưng cũng không nói gì.
Bắt đầu cầm bánh lên ăn.
Bánh rất ngon, làm cho người ta vui vẻ đón một ngày mới.
Thu Thu nhai kỹ nuốt chậm, nhưng tốc độ ăn không tính chậm.
Hai người đồng thời ăn xong.
Thu Thu lập tức đứng lên, không nói một lời, liền cầm hộp giữ nhiệt và bát đũa vào nhà bếp.
Đường Tụng sửng sốt một chút.
Rất nhanh, tiếng nước đã truyền đến.
Một lát sau, nàng mới đi ra.
“Đưa tay qua đây.” Đường Tụng đứng lên, đi đến bên cạnh nàng.
Thu Thu vội vàng đặt hộp giữ nhiệt sạch sẽ lên bàn, ngoan ngoãn duỗi tay trái ra.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, móng tay gọn gàng sạch sẽ.
Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ Rolex xinh đẹp.
Là chiếc Đường Tụng tặng.
Dừng lại một chút, Đường Tụng thò tay vào trong túi quần.
Đồng thời vào nhà kho, sử dụng ‘hạt giống hoa thiện ý’.
Ngay sau đó, trong túi hắn có thêm một cái hộp nhỏ.
Đường Tụng rút tay ra, đặt hộp vào trong lòng bàn tay Thu Thu.
Ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay nàng, toàn thân Thu Thu run lên.
Trên mặt lại đỏ ửng lần nữa.
“Keng, đối tượng phù hợp nuôi trồng.”
Đường Tụng thở phào, điều này chứng tỏ Thu Thu có ‘yêu và thiện’ với hắn.
Với lại, từ biểu hiện của nàng để xem, phần ‘yêu và thiện; này cũng không ít.
Cộng thêm nàng có kinh nghiệm trồng hoa.
Đúng là một lựa chọn phù hợp.
Thứ duy nhất cần cân nhắc là, ‘yêu và thiện’ với mình có thể biến mất hay không?
Nhưng một điểm này, hắn đã có biện pháp để ổn định cảm xúc của đối phương.
“Đây là…?” Thu Thu nhìn chiếc hộp màu đỏ nhạt trên tay, tò mò hỏi.
Đường Tụng mở hộp ra, bên trong là một hạt giống to như hạt đậu.
Giải thích: “Đây là một hạt giống rất quý mà tôi tình cờ lấy được, hoa của nó rất quan trọng với tôi. Tôi muốn bồi dưỡng nó, nhưng lại tương đối bận, không có quá nhiều thời gian để chăm sóc.”
“Tôi giúp anh!” Thu Thu trực tiếp mở miệng, giọng điệu có chút khẩn cấp: “Tôi sẽ nghiêm túc, tập trung vào việc bồi dưỡng nó, tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng!”
Biểu cảm của nàng có chút kích động và khát vọng.
Tận đáy lòng, nàng rất hi vọng có thể giúp Đường Tụng làm gì đó.
Như vậy mới có thể làm dịu nội tâm áy náy của nàng.
Đường Tụng gật đầu: “Vậy làm phiền rồi.”
Thu Thu vội vàng lắc đầu: “Không phiền, tôi rất thích làm vườn. Đúng rồi, đây là hạt giống hoa gì? Tôi cần tìm hiểu về tập tính của nó.”
“Cái này khá phức tạp, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Đường Tụng chỉ ghế sô pha ngoài phòng khách.
Trong 23 ghi chú của ‘hạt giống hoa thiện ý’, có hơn nửa là các hạng mục cần chú ý khi nuôi trồng.
Hai người ngồi đối diện nhau, nghênh đón ánh nắng sớm và trò chuyện.
Đại đa số thời gian đều là Đường Tụng nói.
Liên quan đến nhiệt độ, ánh sáng, đất, phân bón…
Thu Thu cầm điện thoại, vừa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một vài câu.
Đồng thời cũng mở ghi âm.
…
Ước chừng 20 phút sau, hai người đồng thời yên tĩnh lại.
Chuyện đã xong, tiếp đó nên làm gì?
Sắc mặt Thu Thu hơi đỏ.
Nhìn Đường Tụng ở đối diện, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Yên lặng một lúc lâu.
Đường Tụng đột nhiên mở miệng: “Thu Thu, tôi có hai món quà muốn tặng cô.”
“A!” Thu Thu trợn tròn mắt, cánh môi phấn nộn hơi mở ra, có chút khó tin nói: “Anh… muốn tặng quà cho tôi?”
Kịch bản này để nàng hơi khó hiểu.
Đường Tụng vậy mà chủ động tặng quà cho mình?!
Còn là hai món!
“Đi theo tôi.” Đường Tụng nói xong liền đi vào thư phòng.
Thu Thu đỏ mặt đi theo.
Hai tay xiết chặt vạt áo.
Đi vào trong thư phòng ấm áp tĩnh mịch.
Đường Tụng đi thẳng đến kệ sách trước tường.
Hắn lấy hai vật phẩm xuống rồi đưa qua, cười nói: “Tặng cho cô, lần này sẽ không từ chối chứ?”
Thu Thu nhìn thấy hai món đồ này, đôi mắt lập tức ướt áp.
Cái mũi ê ẩm.
Nàng đã từng từ chối một lần, mỗi lần nhớ đến đều làm nàng rất khó chịu.
“Tôi… Tôi…” Thu Thu lau nước mắt, khẩn trương đến mức không biết để tay ở đâu.
Đường Tụng đưa hai hộp quà đến trước ngực nàng.
Thu Thu cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Là chiếc ly và con gấu bông bản định chế của BMW.
Rất tinh xảo, cũng rất xinh đẹp.
“Đường Tụng, cảm ơn.” Thu Thu nhận lấy, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho hạt giống, để nó thuận lợi nở hoa kết trái.”
Sau đó, nàng dùng sức ôm chặt món quà vào trong ngực.
Hai ngọn núi cao vút bị đè ép đến biến hình!