Đại học sư phạm Yến Thành.
Thu Thu đỗ xe xong, một tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay cầm túi quà.
Miệng ngâm nga bài hát, mang theo nụ cười cực tươi.
Trên đường đi, luôn không nhịn được mà nhảy nhót.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhu hòa, nắng vừa vặn.
Đám sinh viên muôn hình muôn vẻ trên đường cũng rất thân thiện.
Trở lại phòng ký túc xá trống vắng.
Linh Linh đã đi tập gym.
Mấy người Châu Châu hoặc là chuẩn bị thu nghiên cứu sinh, hoặc là đi thực tập.
Nàng đầu tiên là cẩn thấy lấy hộp hạt giống ra, sau đó lại cẩn thận cất vào trong tủ và khóa kín.
Tiếp đó bắt đầu chơi gấu bông và ly, yêu thích không nỡ buông tay.
Nhưng lại không nỡ mở lớp đóng gói ra.
Sau đó, nàng đi thay quần áo rộng rãi, rồi lên mạng tìm kiếm một phen.
Sau đó cầm chìa khóa xe xuất phát, tiến đến một thị trường hoa cỏ ở gần đó.
Trước tiên cần phải mua đất, phân bón, chậu hoa đã.
Đúng rồi! Mấy ngày nữa phải thuê một căn nhà.
Ký túc xá không dễ khống chế nhiệt độ và độ ẩm, lại có nhiều người, thỉnh thoảng còn có vài nữ sinh ở phòng khác đi vào.
Chẳng may làm hỏng thì nàng không biết phải làm sao để đối mặt với Đường Tụng.
Thu Thu vừa đi vừa suy tư.
Đây là chuyện quan trọng nhất bây giờ, nàng nhất định phải dốc hết sức lực!
Đi xuống lầu, khởi động xe.
Nàng hơi sững sờ, vỗ đầu mình một cái: “Mình khóa cửa phòng cửa nhỉ?”
Nàng nhớ là đã khóa.
Nhưng khi đó đang suy nghĩ nhiều chuyện, nên lo mình nhớ nhầm.
Nghĩ đến hạt giống, gấu bông và ly nước.
Thu Thu cuống quýt chạy về phòng.
Cắm chìa khóa vào vặn vặn, xác nhận mình đã khóa kỹ xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ nghĩ, lại nhắn vào trong nhóm ký túc xá một câu: “Các chị em, sau này ra ngoài nhớ phải kiểm tra kỹ xem đã khóa cửa phòng chưa nha.”
Lúc này mới yên tâm đi xuống lầu.
…
“Chủ tịch Đường, Trương Nghiên và mẹ đã được chuyển đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Bệnh viện đã sắp xếp một phòng riêng, cũng đã đặt thuốc CAR-T, bởi vì cần làm riêng, nên phải 5 ngày sau mới có thể đến, khoảng 2 tuần sau sẽ biết hiệu quả.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Lý.”
“Ngài quá khách khí, phải là chúng tôi cảm ơn ngài mới đúng. Đúng rồi, chúng tôi đã lên kế hoạch giúp đỡ học tập cho Trương Nghiên, lát nữa sẽ gửi cho ngài.”
“Được, vậy… có thể gửi cho tôi một tấm ảnh phòng bệnh không?”
“Được, ngài chờ một lát.”
Cúp máy.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Chủ nhiệm Lý đã gửi ảnh, kế hoạch trợ giúp, biên lai mua thuốc.
Đường Tụng nhìn vào tấm ảnh kia.
Giữa ảnh là một phụ nữ trung niên tiều tụy, mặt vàng như nến, đang truyền dịch.
Bà nhắm mắt lại, cau mày, nhìn có vẻ như khá đau đớn.
Bên cạnh bà là một cô gái mặc quần jean màu xám, áo len màu đen.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa, ngồi trên ghế gỗ.
Môi mím chặt, giữa hàng lông mày là lo nghĩ.
Trải qua 4 năm, Đường Tụng lại nhìn thấy ảnh của Trương Nghiên lần nữa.
Mặt nàng rất nhỏ, ngũ quan rất thanh tú.
Nàng trong ký ức của hắn, khuôn mặt đỏ bừng, ngũ quan nhu hòa, nói chuyện nhỏ như thì thầm, điềm đạm ngoan ngoãn.
Nàng bây giờ, càng trưởng thành hơn một ít, dáng người cũng đầy đặn hơn, không còn gầy yếu như trước.
Nhưng bờ môi tái nhợt, sắc mặt sầu lo, tinh thần cực kém.
Đối với Trương Nghiên mà nói, mẹ mặc bệnh ung thư, đây tương đương với trời sập.
Nàng cũng không kiên cường, không độc lập, thậm chí không đủ thông minh.
Nàng chỉ là một sinh viên bình thường, nỗ lực thực hiện ước mơ của mình.
“Hi vọng mọi chuyện đều tốt lên.”
Thở dài một tiếng, Đường Tụng đóng điện thoại.
Nhìn thời gian, đã 7 giờ tối.
Đường Tụng cũng không có tâm tư học tập nữa, đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn về phương xa.
Nhìn ánh đèn thành thị sáng chói phía xa xa.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên muốn uống rượu.
Hắn quay người đi vào phòng quần áo.
Chọn lựa một phen, cuối cùng tập trung và bộ quần áo trẻ trung kia.
Bộ này hắn mua lâu rồi, bỏ ra hơn 100.000, chủ yếu là đôi giày bóng rổ kia quá đắt.
Tính ra, mua về còn chưa mặc lần nào.
Lắc đầu, Đường Tụng bắt đầu thay quần áo.
Áo có mũ Supreme, quần Marn & Cargo, áo jacket FOG.
Chân đi đôi Dior x AJ1 màu xám trắng.
Soi gương một lát.
Bóng người cao to, ngũ quan tuấn mỹ, phối hợp với cách ăn mặc trẻ trung.
Có chút tinh nghịch, lại hơi ấm áp, mang theo vẻ trẻ trung của thiếu niên.
Nhìn qua rất thanh xuân thời thượng, lại có cảm giác rất cao cấp.
Đeo tai nghe Bluetooth.
Chọn một bài hát ngẫu nhiên.
Đường Tụng cầm áo khoác, đi ra ngoài.
Nghênh đón bầu trời đầy sao, vừa ngâm nga, vừa đi dạo, dần dần ra khỏi Yến Giang Biệt Viện.
Đi một lạt, đưa tay chặn chiếc taxi, cúi người ngồi vào.
Đường Tụng tháo một tai nghe, lười biếng nói: “Bác tài, giúp tôi tìm một chỗ uống rượu, náo nhiệt một chút.”
Tài xế là một ông chú hơn 40.
Nghe vậy thì mỉm cười: “Chính quy hay là không chính quy?”
“Chính quy, tôi không vui lắm, chỉ muốn thư giãn một chút.”
Tài xế lập tức quay xe: “Tên nhóc nhà cậu đẹp trai như vậy, không có bạn gái sao? Đêm hôm khuya khoắt lại đi uống rượu một mình.”
Đường Tụng lắc đầu, nói đùa: “Có mấy bạn gái.”
Hai người trò chuyện vài câu.
Tài xế bắt đầu thao thao bất tuyệt về tình hình thế giới, từ Nga đến Mỹ, từ chính sách mới của quốc gia.
Nói như đinh đóng cột, như chỉ điểm giang sơn.
Để Đường Tụng rất rung động.
…
“Đến rồi, hết 43 đồng.” Tài xế chỉ chỉ cánh cửa cách đó không xa: “Tôi cũng không lừa gạt cậu, nơi này là live house hot nhất Yến Thành bây giờ, ngày nào tôi cũng chở không ít cô gái xinh đẹp đến đây.”
“Live house Dạ Sắc.” Đường Tụng thì thầm một câu.
Tài xế cười ha ha nói: “Nghe nói tối nay có ca sẽ nổi tiếng trên mạng đến hát, hát nhảy rap đều rất giỏi. Nhìn cậu ăn mặc như vậy, chắc là sẽ thích bầu không khí ở đây. Nếu như không thiếu tiền, có thể bao một ghế dài, đến khi đó nhất định sẽ có các cô em xinh tươi chạy đến. Bây giờ còn chưa mở màn, chắc là sẽ có ghế.”
“Bác tài hiểu nhiều thật.” Đường Tụng mở wechat, quét tiền xe.
Ánh mắt tài xế hơi thẫn thờ: “Nhớ hồi trẻ, tôi cũng đẹp trai không kém cậu, khi đó…”
Đường Tụng mỉm cười, mở cửa chui ra ngoài.
Nhìn bảng hiệu ‘Live house Dạ Sắc’ trước mặt.
Bên cạnh còn có áp phích, tuyên truyền ca sĩ tối hôm nay.
Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng truyền đến: “Đường tiên sinh, không ngờ ngài lại đến thật!”
Đường Tụng nghiêng người nhìn qua.
Là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, chỉ khoảng 20, trên mặt trang điểm khá đậm.
Bên cạnh còn có một thanh niên khá ổn.
Thanh niên bằng tuổi nàng, nhìn qua có vẻ rất giàu.
Ăn mặc cùng phong cách với Đường Tụng, cũng rất cao cấp.
Đường Tụng sửng sốt một chút.
Cũng may buff của thẻ đọc vẫn còn, khiến hắn nhớ ra người này.
“Là Tiểu Lục à!”
Hắn không biết tên đầy đủ của đối phương, chỉ nhớ Từ Giai Lệ gọi như vậy.
“Đường tiên sinh, ngài còn nhớ tôi nha, thật sự là vinh hạnh! Hôm nay là sinh nhật chị Giai Lệ, chị ấy còn nói với bọn tôi là ngài không đến được, ha ha, thật sự là niềm vui bất ngờ nha!”
Lục Đình tiến lên trước, biểu hiện rất nhiệt tình.
Trong mắt tràn đầy nịnh nọt.
Vị Đường tiên sinh này mua Panamera bản cao cấp nhất mà còn trả hết trong một lần.
Hơn nữa còn đặt hàng từ tổng bộ của họ.
Quan hệ ở phía sau có thể tưởng tượng được.
“Ha ha,” Đường Tụng cười xấu hổ.
Hắn cũng không biết hôm nay là sinh nhật Từ Giai Lệ.