“Đình Đình, không giới thiệu cho anh vị này sao?”
Thanh niên bên cạnh kéo tay Lục Đình.
Chỉ thấy rất khó chịu khi bạn gái nịnh nọt người đàn ông khác trước mặt mình.
Nhất là người này còn đẹp trai hơn mình.
Lục Đinh liếc mắt nhìn bạn trai.
Giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Vương Chí Hào. Vị này là khách hàng quan trọng của công ty, Đường Tụng, Đường tiên sinh, đồng thời là bạn trai của chị Giai Lệ.”
“Bạn trai của Từ Giai Lệ?” Ánh mắt Vương Chí Hào lấp lóe, đánh giá Đường Tụng một phen.
Vương Chí Hào tự nhiên biết Từ Giai Lệ, đã gặp không ít lần khi đi đón Lục Đình.
Tướng mạo rất tốt, chủ yếu là dáng người cực đẹp, rất ít đàn ông không nhìn thêm vài lần.
Đường Tụng lễ phép lấy tai nghe xuống, gật đầu với hai người.
Lục Đình nói: “Đường tiên sinh, chúng ta mau vào thôi, chị Giai Lệ vừa giục rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi.”
“Có nhiều người không?” Đường Tụng thuận miệng hỏi một câu.
Sắc mặt Lục Đình hơi thay đổi, nói nhỏ: “Chỉ có mình tôi là đồng nghiệp, còn lại đều là bạn của chị Giai Lệ, chủ yếu là chị ấy nói ngài không đến, nên họ liền…”
Đường Tụng đã hiểu ý của đối phương.
“Hiểu rồi, đi thôi.”
Lục Đình kéo tay bạn trai đuổi theo.
Vương Chí Hào bĩu môi, cố ý kéo Lục Đình đi chậm vài bước.
Vương Chí Hào ăn mặc khá giống với Đường Tụng.
Nhưng Đường Tụng càng cao cấp hơn chút, nhất là đôi giày AJ hơn 700.000 kia.
Cộng thêm dáng người và tướng mạo kém quá xa.
Đứng cạnh chỉ có làm lá xanh, vai phụ.
…
Live house không phải là quán bar đúng nghĩa, mà là một câu lạc bộ nhạc sống.
Vì chạy theo thị trường, live house trong nước thường tồn tại theo hình thức câu lạc bộ âm nhạc cỡ nhỏ hoặc quán bar.
Có sân khấu biểu diễn và âm hưởng chuyên nghiệp.
Rất thích hợp để thưởng thức nhạc sống.
Trong Live house Dạ Sắc.
Ánh đèn đỏ tím lóa mắt bao phủ đại sảnh.
Toàn bộ sân bãi được chia làm ba khu vực lớn.
Phía trước chính là sân khấu.
Trước sân khấu là một khu vực hình tròn bằng phẳng.
Thuận tiện cho khách hàng tương tác, nhảy nhót, thưởng thức nhạc.
Banh quanh khu vực nhìn tròn là những bậc thang hơi cao.
Trên bậc thang là từng hàng ghế dài.
Có thể vừa thưởng thức âm nhạc, vừa ăn uống, chơi game…
Hiện giờ cũng không có nhiều người, chủ yếu đều tập trung trên ghế dài.
Uống rượu nói chuyện, ăn chút đồ ăn vặt, xiên nướng.
9 giờ mới bắt đầu biểu diễn.
Hiện giờ chỉ có một ca sĩ hâm nóng bầu không khí.
Đến gần một ghế dài ở giữa, có 5 người, một nam bốn nữ.
Bốn cô gái đang tụ lại nói chuyện gì, chủ đề liên quan đến mua hàng online, dù sao hôm nay cũng là 11/11.
“Hoạt động giảm giá năm nay không bằng mấy năm trước.”
“Đúng vậy, còn phải làm nhiệm vụ, làm mãi mới được 19 đồng, mệt chết.”
“Giai Lệ, năm nay cậu mua những gì?”
“Hôm nay CK có hoạt động, kiếm được mấy phiếu giảm giá, liền mua hai bình nước hoa, 210 đồng.”
“Thật sao? Kiếm ở đâu vậy?”
…
“Tử Kỳ, cậu đúng là phú bà thâm tàng bất lộ nha! Tôi nhớ tháng trước cậu mới đổi túi MK, sao hôm nay lại bỏ hơn 2000 mua cái mới rồi.”
“Từ Kỳ, phát tài nha.”
Trương Tử Kỳ sờ sờ túi xách, cười nói: “Mấy hôm trước có khách hàng lớn, mua liền ba cái đồng hồ, để tôi kiếm được một ít phần trăm.”
Nàng nói xong lại nháy mắt với Từ Giai Lệ.
Từ Giai Lệ hơi mất tự nhiên, nhịn không được mà nghĩ đến Đường Tụng.
Nhớ đến những lúc gặp nhau.
“Giai Lệ, cậu gần đây tiết kiệm thật, rất lâu rồi không thấy cậu đổi túi xách.” Tôn Khiết cảm thán một câu: “Không giống phong cách của cậu chút nào.”
Trương Tử Kỳ bĩu môi: “Cậu ấy nói là muốn để dành tiền dưỡng lão.”
“Giai Lệ, cậu xinh đẹp như vậy, tìm một ông chồng tốt là được, tôi thấy Phùng Cẩm Vinh cũng không tệ, trong nhà mở phòng tập, bản thân cũng rất có bản lĩnh.” Đặng Nhất Hàm che miệng cười nói.
Nghe thấy mọi người nói đến mình, Phùng Cẩm Vinh ở bên cạnh lập tức chen vào.
Gật đầu tán thành nói: “Tôi cũng cảm thấy thế, Giai Lệ, nếu cô kết hôn thì phải ưu tiên cân nhắc tôi đấy.”
Mọi người đều cười thành tiếng.
Từ Giai Lệ thì không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhấp rượu.
Phùng Cẩm Vinh nhìn Từ Giai Lệ xinh đẹp đầy đặn, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bởi vì trong này không lạnh, nàng chỉ mặc một chiếc váy.
Bờ mông to lớn và bộ ngực sung mãn nổi bật hẳn ra.
Cộng thêm thường xuyên tập gym, nàng còn có đường chữ V.
Đường cong chập trung để nàng càng gợi cảm hơn.
Thấy một màn này, Phùng Cẩm Vinh cũng cầm chén lên uống một hớp to.
Rượu vào cổ họng, để nội tâm bình tĩnh hơn chút.
Phùng Cẩm Vinh lại đưa tay chỉ đại sảnh, cười nói: “Giai Lệ, hài lòng không? Vị trí này không dễ đặt trước, tôi phải nhờ người mới đặt được đấy, với lại chỉ mất hơn 2000. Tôi biết chủ nơi này, từng uống rượu qua. Vị này là Cố Đông Thăng, rất có mặt mũi ở Yến Thành này. Quán bar DrinkNi bên khu Cầu Tây cũng là của vị này.”
Phùng Cẩm Vinh có vẻ hơi tự hào, cứ như mình là chủ nơi này vậy.
“Cảm ơn.” Từ Giai Lệ lễ phép nói tiếng cảm ơn.
Phùng Cẩm Vinh là đối tượng hẹn hò mà gia đình giới thiệu cho nàng.
Vì buổi sinh nhật hôm nay, đối phương đã đặt chỗ từ một tuần trước, đúng là rất nhiệt tình.
Mặc dù không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này.
Nhưng đối mặt với áp lực từ cha mẹ, nàng vẫn phải ứng phó một phen.
Dù sao cũng không nhiều người, vui cười một cái là được.
Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi, nàng đúng là không muốn làm.
Nội tâm rất buồn rầu.
Có buồn bực về tiền đồ tương lai, cũng có rầu rĩ về tình cảm.
Tôn Khiết đột nhiên mở miệng: “Giai Lệ, cậu không vui… là vì chuyện Trương Bác đính hôn à?”
Nghe vậy Trương Tử Kỳ và Đặng Nhất Hàm đều yên lặng.
Sắc mặt Phùng Cẩm Vinh có chút khó coi.
Vì theo đuổi Từ Giai Lệ, hắn vẫn luôn giữ liên lạc với các chị em tốt của nàng.
Trước kia cũng nghe mấy người họ nhắc đến chuyện này.
Trương Bác này và Từ Giai Lệ quen nhau từ rất lâu về trước.
Quan hệ của hai người vẫn không tệ lắm.
Sau này Trương Bác trở lại Yến Thành phát triển, theo đuổi Từ Giai Lệ 3 năm.
Hỏi han ân cần, xum xoe đủ loại.
Điều kiện gia đình đối phương cũng không tệ, cha mẹ đều là công chức.
Khuyết điểm duy nhất là tướng mạo khá bình thường.
Từ Giai Lệ vẫn luôn không nhận lời.
Mãi đến tháng trước.
Có lẽ là Trương Bác đã tuyệt vọng.
Đính hôn với một đồng nghiệp trẻ tuổi xinh đẹp trong công ty.
Còn gửi thiệp mời cho Từ Giai Lệ, đương nhiên nàng không đi.
Từ Giai Lệ đặt chén rượu xuống, lắc đầu nói: “Có quan hệ gì với tên đó? Chỉ là cảm thấy mình sống quá thất bại, nhiều tuổi rồi mà công việc vẫn không đâu vào đâu, sống mơ mơ màng màng. Không biết mình nên làm gì mới tốt.”
Đám người Tôn Khiết há to miệng, cũng không nói gì nữa.
Bọn họ đều quen Từ Giai Lệ nhiều năm, cũng hiểu rõ trạng thái sinh hoạt của lẫn nhau.
Trương Tử Kỳ cầm chén rượu lên.
“Nào nào! Chúng ta làm một ly, chúc Giai Lệ sinh nhật vui vẻ!”
Mọi người cũng bắt đầu ồn ào theo.
Từ Giai Lệ cũng bị bầu không khí này làm quên đi phiền não trong lòng.
Cười giơ ly lên.
Keng… tiếng va chạm thanh thúy vang lên.
“Cạn ly!”
“Cheers!”