Sau khi bầu không khí khôi phục bình thường.
Phùng Cẩm Vinh lại bắt đầu khoe khoang các mối quan hệ của bản thân.
Trong nhà mở một phòng tập có quy mô nhỏ.
Thu nhập không quá ổn định, bình quân một năm cũng có mấy trăm ngàn.
Bản thân thì đang làm tiêu thụ trong một công ty nhà nước, có nhà có xe.
Công việc hàng ngày chính là đi theo lãnh đạo, uống rượu ở khắp mọi nơi, đúng là quen không ít người.
Trương Tử Kỳ ôm tay Từ Giai Lệ, cười nói: “Phùng tổng quan hệ rộng như vậy, ngay cả chủ của Live house Dạ Sắc cũng biết, có cơ hội thì giới thiệu cho tôi mấy người khác đi.”
Phùng Cẩm Vinh lập tức vỗ ngực: “Cửa hàng Rolex bên Vạn Đạt đúng không? Yên tâm, tôi sẽ dẫn mấy người bạn qua ủng hộ.”
Nói xong, hắn lại lắc lắc đồng hồ trên tay: “Nếu không phải tôi mới mua không lâu, nhất định sẽ tìm cô mua một chiếc Rolex.”
“Vậy thì cảm ơn Phùng tổng trước, mời anh một ly.” Trương Tử Kỳ cầm ly lên cụng ly.
Lại uống một ngụm to.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Mấy người quay đầu nhìn lại.
Là một người đàn ông có tướng mạo phổ thông, khoảng 30 tuổi, mang kính gọng vàng, ăn mặc rất trầm ổn.
“Lão Trương đến rồi.” Tôn Khiết vẫy tay, lập tức chú ý đến cô gái trẻ tuổi bên cạnh, cười nói: “A, còn mang người nhà đến à.”
“Vị hôn thê của tôi, Tôn Giai Giai.” Trương Bác giới thiệu một câu, rồi bình tĩnh liếc nhìn Từ Giai Lệ.
“Mau ngồi đi, đừng đứng.”
“Vị hôn thê của cậu xinh thật, cậu có phúc đấy.”
Hai người ngồi xuống, lại trò chuyện vài câu.
Tôn Giai Giai nhìn về phía Từ Giai Lệ, cầm chén rượu lên nói: “Chị Từ, chúc chị sinh nhật vui vẻ! Cũng chúc chị sớm ngày tìm được một nửa lý tưởng giống như tôi.”
Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác có chút giương cung bạt kiếm.
Tôn Giai Giai là một cô gái có tướng mạo khá bình thường, nhưng thắng ở trẻ tuổi, cũng coi như là mỹ nữ 7 điểm.
Hôm nay lại ăn diện, mặc váy đầm trắng như tuyết, khoác khăn lông.
Nhìn trông giống như nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này hơn.
Có chút ý tứ giọng khách át giọng chủ.
Trương Bác nhíu mày, nắm chặt tay vị hôn thê.
Tôn Giai Giai mỉm cười, lại hôn vào mặt Trương Bác.
Nói nhỏ bên tai: “Em đang giúp anh hả giận.”
Tôn Giai Giai theo đuổi Trương Bác hơn một năm, tự nhiên biết đối phương thích người khác.
Nội tâm vẫn luôn rất ghen ghét Từ Giai Lệ.
Hiện giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Một mặt là muốn nhân cơ hội tuyên thệ chủ quyền, phát tiết nội tâm ủy khuất của mình.
Một mặt là muốn chặt đứt khả năng ‘tình cũ không rủ cũng đến’ của hai người.
Trương Tử Kỳ chủ động nói sang chuyện khác: “Phùng tổng, đêm nay Lý Chích Nhân sẽ đến biểu diễn sao?”
Phùng Cẩm Vinh liếc mắt nhìn Trương Bác và Tôn Giai Giai, cười ha ha nói: “Vì tuyên truyền ca khúc mới nên Lý Chích Nhân sẽ đến biểu diễn. Người này đang muốn chuyển hình từ hot boy mạng thành ca sĩ, hiện giờ đang chạy khắp các live house để góp nhặt fan.”
“Nghe nói Lý Chích Nhân am hiểu hát nhảy rap, rất chờ mong nha.”
“Giai Lệ, đồng nghiệp Lục Đình của cậu còn chưa đến à?” Trương Tử Kỳ chọc tay Từ Giai Lệ.
“Vừa gọi rồi, nói là sắp đến, còn dẫn bạn trai đến.” Từ Giai Lệ lắc lắc điện thoại.
Tôn Giai Giai tận dụng mọi thứ: “Chị Từ, chị định tìm bạn trai thế nào?”
Từ Giai Lệ nhíu mày, cúi đầu nhìn điện thoại, không trả lời.
Trương Bác kéo tay Tôn Giai Giai, ra hiệu đừng quá mức.
…
Đường Tụng đi vào trong Live house Dạ Sắc.
Bộ quần áo trên người rất hợp với bầu không khí nơi này.
Hắn nhìn ngó bốn phía.
“Đường tiên sinh, chị Giai Lệ ở vị trí gần giữa, tôi dẫn ngài qua.” Lục Đình vội vàng hất tay bạn trai, chạy lên trước dẫn đường.
“Cảm ơn.” Đường Tụng gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía sân khấu.
…
Trên sân khấu, ca sĩ hâm nóng bầu không khí đã đổi người.
Là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ôm đàn guitar.
Giọng nói thanh thúy: “Tặng mọi người một bài ‘một mực rất yên tĩnh’.
Trong tiếng nhạc, cô gái kích thích guitar trên tay.
Trương Bác tựa như bị âm nhạc làm cho xúc động.
Nhịn không được mà nhìn về phía Từ Giai Lệ gợi cảm xinh đẹp.
Nàng vẫn xinh đẹp như vậy.
Tôn Giai Giai lập tức ghen tuông.
Ầm… tiếng ly đặt lên bàn.
Lại cười ha ha nói: “Chị Từ, chị tuyệt đối đừng giảm tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình xuống, phải kiên trì mục tiêu của mình đến cùng.”
Tôn Giai Giai vừa nói xong, ghế dài đã yên tĩnh lại.
Ánh mắt Trương Bác phức tạp.
Lời này tuy có chút nói xỏ nói xiên, nhưng đúng là phù hợp với tình hình Từ Giai Lệ bây giờ.
Những năm nay, bằng vào dáng người và tướng mạo của mình, nếu như muốn tìm đối tượng, đúng là có rất nhiều lựa chọn.
Nhưng nàng yêu cầu quá cao.
Một người đàn ông như Trương Bác, có gia đình tốt, có tiền đồ của bản thân, cũng vì tướng mạo bình thường, nên theo đuổi 3 năm vẫn không có kết quả.
Phùng Cẩm Vinh, một phú nhị đại có chút tiền, làm việc ở công tu nhà nước, vẻ ngoài cũng khá ổn.
Nàng cũng chướng mắt.
Những năm nay, trong mắt đám chị em.
Nàng đúng là đã bỏ qua rất nhiều người đàn ông ưu tú.
Phùng Cẩm Vinh có chút buồn cười, nhìn Tôn Giai Giai một cái, cũng hi vọng lời này có thể làm cho Từ Giai Lệ ‘tỉnh táo’ lại.
Trong cơn giận, giảm tiêu chuẩn, đồng ý làm bạn gái mình.
Khúc nhạc dạo kết thúc, hiện trường yên tĩnh lại.
Cô gái trên sân khấu bắt đầu hát.
“Đường phố vắng vẻ…”
Từ Giai Lệ cúi đầu, không biết vì sao lại nghĩ đến Đường Tụng.
Đám người Trương Tử Kỳ nháy mắt với Trương Bác, ra hiệu hắn quản bạn gái mình.
Trương Bác nhìn Từ Giai Lệ, trong mắt có thẫn thờ và tiếc nuối.
Hắn đúng là không muốn chờ thêm nữa.
Hắn rất muốn biết, Từ Giai Lệ rốt cuộc muốn tìm bạn trai thế nào.
Âm nhạc vẫn còn tiếp tục.
“… Yêu anh một mực rất yên tĩnh…”
Nụ cười của Tôn Giai Giai rất nhiệt tình, cầm chén rượu lên cụng với mọi người.
Giọng nói nhu hòa: “Tôi nói cho mọi người biết, tôi có một người bạn, 34 tuổi đã ly hôn, vẻ ngoài bình thường, không có bằng cấp, cũng không có công việc đàng hoàng. Năm ngoái gả cho một phú nhị đại 23 tuổi, còn rất đẹp trai. Đi BMW, đeo đồng hồ Cartier, đối xử rất tốt với bạn tôi!”
“Còn có một người họ hàng của bạn, 37 tuổi, nhà ở nông thôn, trong nhà có ba người em trai, bản thân làm tiêu thụ. Gần đây tìm một ‘phú nhất đại’ đẹp trai, giờ ở biệt thự, lái Porsche, mỗi tháng gửi cho em trai 30.000. HIện giờ đã mang thai, nghe nói chồng trực tiếp chuyển cho 5 triệu.”
“Đúng rồi, chị Vương ở dưới nhà tôi, tốt nghiệp trung học, bày hàng bánh kếp ở vỉa hè, năm ngoái gả cho một tiến sĩ du học về, hiện giờ đi Đế Đô hưởng phúc.”
“Vẫn là câu nói đó, phụ nữ chúng ta tuyệt đối không được ủy khuất bản thân. Tình yêu không phải tìm đến, mà là chờ đến! Chị Từ, sớm muộn gì chị cũng tìm được nam thần cao phú soái của bản thân! Cố lên!”
“Phốc…” Phùng Cẩm Vinh trực tiếp cười ra tiếng, vội vàng lấp liếm: “Giai Giai, cô xem hài ở đâu vậy?”
“Vừa nghe đã biết nói là bậy rồi.”
“Quá không chân thực.”
Đặng Nhất Hàm và Tôn Khiết cũng phụ họa theo.
Từ Giai Lệ nghe nhạc, ánh mắt hơi thất thần.
Trương Tử Kỳ sờ đầu nàng, an ủi: “Còn nhớ vị Hải Vương kia à? Nghe mình, nếu thích thì xông lên bắt lấy là được rồi.”
“Hải Vương nào?” Phùng Cẩm Vinh và Trương Bác đồng thời mở miệng hỏi.
Tôn Giai Giai bấm tay Trương Bác, mặt mũi tràn đầy vẻ không vui.
Những người khác cũng tò mò.
Từ Giai Lệ cầm chén rượu lên, uống một ngụm to, có chút men say.
Nàng nhìn thẳng vào Tôn Giai Giai, cười nói: “Đó là nam thần cao phú soái trong miệng cô.”
Tôn Giai Giai mỉm cười: “Nói không chừng nam thân đến ngay bây giờ nha.”
Tôn Giai Giai vừa dứt lời, một giọng nam vang lên: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Liền thấy một bóng dáng cao to.
Hắn ăn mặc rất trẻ trung, giẫm lên đôi AJ màu xám trắng.
Vai rộng eo hẹp chân dài, tóc đen nhánh.
Đồng tử trong veo sáng tỏ, lóe ra ánh sáng trí tuệ.
Tướng mạo và khí chất đều tuấn lãng xuất trần.
Cách ăn mặc làm cho hắn có cảm giác như một thiếu niên.
Đường Tụng mỉm cười với đám người, cuối cùng nhìn vào Từ Giai Lệ.
Rất lâu không gặp.
Hoặc là nói, lâu rồi không tiếp xúc gần.
Lần trước gặp mặt, còn có Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình bên cạnh, cho nên chỉ liếc qua một chút.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc váy đầm, quả thực rất hợp với dáng người đồng hồ cát như nàng.
“Đường Tụng!”
Từ Giai Lệ đột nhiên đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Đường Tụng đi đến bên cạnh nàng, nháy mắt với nàng: “Gặp Tiểu Lục ở ngoài cửa, đúng là rất trùng hợp.”
Ngay sau đó, hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.
Thuận theo lưng nàng, đặt tay lên hông nàng, động tác rất thân mật.
Từ Giai Lệ run lên, mặt mũi đỏ bừng, có chút không biết làm sao.
Tiếng hát trên sân khấu vẫn tiếp tục.
“Rõ ràng là điện ảnh của ba người.
Nhưng em thủy chung không thể có tên…”
Sắc mặt của Phùng Cẩm Vinh và Trương Bác đều rất khó coi.