“Đường tiên sinh!” Trương Tử Kỳ vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn và tò mò.
Đối với vị Đường tiên sinh này, nàng có ấn tượng rất sâu.
Ngoại trừ vẻ ngoài không có chỗ chê ra, còn có tài lực rất dày.
Lần đầu tiên gặp mặt ở quảng trường Đức Thắng, lần thứ hai là ở tiệm Rolex.
Mỗi một lần gặp mặt, đều khiến nàng chấn động không thôi.
Tay trái Đường Tụng cảm nhận được đường cong mềm mại của Từ Giai Lệ, ánh mắt đảo qua mặt Trương Tử Kỳ.
Suy nghĩ giây lát liền nhớ ra.
Cười nói: “Trùng hợp thật, chị là bạn của Giai Lệ?”
Trương Tử Kỳ nhìn Từ Giai Lệ, lại nhìn Đường Tụng.
Liền bừng tỉnh đại ngộ!
Rốt cuộc đã hiểu các loại hành vi khác thường của Từ Giai Lệ.
Bảo sao lần trước nhìn thấy Đường Tụng thì nàng lại bỏ chạy.
Bảo sao mình gửi một tấm ảnh mà nàng lại kích động như vậy.
Trương Tử Kỳ nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Chúng tôi là bạn tốt nhất, quen nhau hơn 10 năm rồi. Vậy mà không biết, ngài và Giai Lệ…”
Nàng lập tức trừng mắt với Từ Giai Lệ: “Chị em tốt lắm, đúng là thâm tàng bất lộ, ngay cả mình cũng không nói.”
“Tử Kỳ, cậu đừng đoán mò.” Từ Giai Lệ ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, do dự không biết giải thích thế nào.
Nàng chỉ nhẹ nhàng né ra, bởi vì động tác hơi nhỏ, nên không thể thành công.
“Ha ha, cậu nói gì cũng đúng, mình không tranh luận với cậu, sự thật ở ngay trước mắt.”
Ánh mắt Trương Tử Kỳ đảo qua hai người, nội tâm như gương sáng.
Là chị em bao năm, nàng còn không biết tâm tư của đại ma pháp sư Từ Giai Lệ hay sao?
Lục Đình tiến lên, cười hì hì nói: “Chị Giai Lệ, nơi này không có người ngoài. CHị dám nhận ở công ty, sao bây giờ lại ngại rồi. Đường tiên sinh ưu tú như vậy, nếu chị không cần, em sẽ không khách khí nha.”
Vương Chí Hào lập tức vỗ vỗ nàng, biểu thị mình rất bất mãn.
Lục Đình quay đầu hôn hắn một cái: “Đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ đùa một chút thôi! Đường tiên sinh người ta với chị Giai Lệ là một đôi trời sinh rồi.”
Trương Tử Kỳ đảo mắt một vòng, vội vàng kêu lên: “Đường tiên sinh, Lục Đình, mọi người ngồi đi. Chúng ta đủ người rồi, uống một ly thôi, chờ lát nữa cắt bánh.”
Từ Giai Lệ cắn môi một cái, thuận tay tay của Đường Tụng, ngồi sát bên cạnh hắn.
Hai người thân mật cạnh nhau, mông chạm mông.
Đường Tụng thuận theo bộ ngực cao vút của nàng, nhìn dọc theo xương quai xanh, cổ, rồi tiếp tục hướng lên.
Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt diễm lệ bao hàm phong tình của nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Không khí tựa như tóe lửa.
Từ Giai Lệ nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Đường Tụng hơi nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai nàng: “Chị Giai Lệ, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ chị.”
Âm thanh mang theo từ tính, hơi thở nóng bỏng phả lên da.
Từ Giai Lệ ngẩng đầu lên, trong mắt có sóng nước lưu chuyển.
Tất cả nội tâm phiền muộn, thẫn thờ, mê mang đều tan thành mây khói.
Không hẹn mà gặp.
Không cần nói cũng biết.
Không uống thuốc mà khỏi bệnh.
Chỉ có thể là anh.
…
Trên ghế dài.
Phùng Cẩm Vinh nhìn Từ Giai Lệ và Đường Tụng.
Hai mắt híp lại, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Bàn mình đặt, đối tượng do nhà giới thiệu.
Kết quả lại ôm ôm ấp ấp với người khác ở trước mặt mình.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị ủy khuất như vậy.
Ầm…
Hắn đặt mạnh ly xuống bàn, hỏi: “Giai Lệ, vị này là bạn trai cô? Tôi nhớ là cô nói mình không có bạn trai, bằng không dì cũng sẽ không giới thiệu cô cho tôi, đúng không?”
Từ Giai Lệ rơi vào tình thế khó xử.
Nàng cũng không để ý đến chuyện giả làm bạn gái Đường Tụng.
Dù chỉ là tạm thời, trong lòng cũng có thể vui vẻ.
Ban đêm cũng có thêm tài liệu để làm phép.
Cũng không biết Đường Tụng suy nghĩ thế nào, có ý đồ gì.
Đường Tụng cảm nhận được thân thể căng cứng của nàng.
Chủ động mở miệng nói: “Đoạn thời gian trước chúng tôi giận dỗi, chắc là Giai Lệ nói lung tung thôi.”
Nói xong, hắn lại vuốt ve eo Từ Giai Lệ một cái.
“Đúng.” Từ Giai Lệ run lên, ánh mắt như sắp chảy nước.
Một thời gian không gặp, cảm giác Đường Tụng hoàn toàn khác với trước kia.
Trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn là một thanh niên trẻ tuổi ngây thơ và ngượng ngùng.
Không ngờ lần này, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Mặc kệ là ăn nói, khí chất hay nội hàm, đều trưởng thành hơn rất nhiều.
Không biết mấy tháng này Đường Tụng đã trải qua những gì.
Phùng Cẩm Vinh nắm chặt tay, ánh mắt lấp lóe.
Trương Tử Kỳ thấy thế, vội vàng nhiệt tình mời mọi người nâng chén.
Cùng nhau cụng một cái, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Đình không ngừng nịnh nọt Đường Tụng và Từ Giai Lệ.
Tôn Khiết và Đặng Nhất Hàm cũng nháy mắt với nhau.
Ánh mắt đều như có như không mà nhìn về phía Đường Tụng.
Chỉ nói đến vẻ ngoài, đúng là không có chỗ chê.
Các nàng đều là người trong ngành.
Từ cách ăn mặc có thể thấy Đường Tụng không thiếu tiền.
Ít nhất thì cũng không kém hơn Trương Bác và Phùng Cẩm Vinh.
Hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nhìn qua chỉ 23, 24.
Tôn Giai Giai thì ghen tị đến đỏ cả mắt.
không ngờ mình chế giễu Từ Giai Lệ vài câu, vậy mà lại trở thành thật.
nhìn Đường Tụng, lại nhìn Trương Bác.
Mẹ nó hoàn toàn là không thể so sánh.
Trương Bác không thể nói là xấu, nhưng đúng là hoàn toàn không liên quan gì đến đẹp trai cả.
Cực kỳ phổ thông.
So sánh lên, Đường Tụng tựa như một nhân vật chính bước ra từ không gian 2D.
Quá mẹ nó đẹp!
Tất cả cô gái ở đây, hầu như đều không rời nổi mắt khỏi hắn.
Hết cách rồi, quá đẹp!
Ánh mắt Trương Bác phức tạp.
Quả nhiên, phụ nữ đều thèm mặt.
Nữ thần theo đuổi ba năm.
Lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trong ngực người khác.
Điều này khiến Trương Bác bị đả kích nặng nề.
Xét cho cùng thì vẫn là không cam tâm.
Nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Giai Lệ, bạn trai rất trẻ đấy, mới tốt nghiệp à? Hay làm gì rồi?”
Thứ Trương Bác có thể lấy ra, chỉ có bối cảnh gia đình và công việc.
Cha mẹ làm giáo sư trong trường cao đẳng, bản thân tốt nghiệp trường nổi tiếng, lương một năm 300.000. có cổ phần công ty.
Nói thật, cũng không ít người theo đuổi hắn.
Tôn Giai Giai chính là một trong số đó.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Tụng.
Cho dù là Từ Giai Lệ cũng thấy hơi tò mò.
Đường Tụng bình thường không đăng bài trên vòng bạn bè, hai người còn chưa đến giai đoạn thẩm thấu vào sinh hoạt của đối phương.
Nàng đúng là không biết quá nhiều về tình hình cụ thể của Đường Tụng.